A Ngốc tiêu hao thật sự quá lớn, kim thân màu bạc tại đan điền đã trở nên lờ mờ không ánh sáng. A Ngốc cẩn thận thúc dục năng lượng trong cơ thể vận chuyển không ngừng, kích thích tiềm năng, một bên tu bổ kinh mạch, một bên khôi phục công lực.
Không biết qua bao lâu thời gian, A Ngốc công lực rốt cuộc cũng đã khôi phục được 5 thành, thương thế cũng đã tốt hơn nhiều.
Hắn lo lắng cho tình trạng của Băng nên chậm rãi thu công, dần tỉnh táo lại.
Vừa mở mắt, hắn liền chứng kiến thiếu nữ Tinh Linh toàn thân lóng lánh quang mang màu xanh biếc, đang cố gắng trị liệu cho Băng. Nàng vừa mới khôi phục được chút pháp lực, khổ cực chống đỡ, trên trán giàn giụa mồ hôi.
A Ngốc trong lòng căng thẳng, vội vã tiến đến.
Vết thương của Băng đã khép lại rất nhiều, nhưng sắc mặt vẫn đang tái nhợt, nhíu mày, tựa như đang trải qua vô tận thống khổ.
Thiếu nữ Tinh Linh hít sâu khẩu khí, tán đi ma pháp trong tay, thân thể mềm mại thoáng một cái, suýt nữa ngã sấp xuống, được A Ngốc kịp thời đỡ được mới có thể đứng vững thân thể. A Ngốc vội vàng hỏi:
- Cô nương, nàng thế nào rồi?
Thiếu nữ Tinh Linh buồn bã lắc đầu, thấp giọng nói:
- Ta đã hết sức. Suốt mấy canh giờ, ta cơ hồ đã đem toàn bộ pháp lực trị liệu nhưng vẫn đang không cách nào vãn hồi. Nàng không chỉ bị Miêu nữ làm thương nặng, mà trong cơ thể nàng còn có một loại kịch độc, độc tố sớm đã xâm nhập cốt tủy, tựa hồ vẫn dựa vào dược vật để duy trì tánh mạng. Hiện tại nàng mất máu quá nhiều, độc tố đã hoàn toàn phát tác, lúc trước chỉ là dựa vào chân khí của ngươi để duy trì. Lúc này chỉ sợ ngay cả là Nữ vương bệ hạ tự mình tới, cũng không thể cứu tính mạng nàng.
A Ngốc toàn thân đại chấn, hơi giật mình nhìn kiều nhan thê mĩ của Băng, nước mắt không ngừng rơi.
- Tại sao? Tại sao lão thiên lại bất công như thế? Ta…ta không thể để nàng chết, nhất định còn có biện pháp, nhất định còn có biện pháp…...
A Ngốc nắm tay Băng, ôm chặt nàng trong lòng, liều mạng không ngừng rót chân khí mới ngưng tụ được không nhiều vào cơ thể Băng. Bạch quang bao trùm thân thể mềm mại của nàng, khiến nàng trông thật thánh khiết.
Băng sắc mặt dĩ nhiên dần dần hồng nhuận hơn, khụ xuất một bụm máu tươi, chậm rãi tỉnh lại.
Thiếu nữ Tinh Linh khẽ thở dài, nàng biết rõ, Băng tánh mạng đã hết, này chỉ bất quá là hồi quang phản chiếu lần cuối cùng mà thôi.
Lặng lẽ đứng lên, nàng không muốn quấy rầy giây phút cuối cùng này của bọn họ, nháy mắt ra hiệu với Nham Thạch huynh đệ, lôi kéo hai người đi ra xa ba thước.
A Ngốc cũng không biết được hết thảy mọi việc phát sinh phía sau lưng. Hắn thấy sắc mặt Băng hồng nhuận hẳn lên, nhất thời vui mừng khôn xiết, càng không ngừng rót Sanh Sanh chân khí vào cơ thể Băng.
Băng rốt cuộc cũng mở mắt, đôi đồng tử đã trở nên xám trắng không chút thần thái. Nàng nhìn thấy đầu tiên là gương mặt lo lắng của A Ngốc, trên mặt không khỏi thoáng xuất hiện nụ cười.
- Ta…chúng ta ra khỏi Hắc Ám thành rồi sao?
Thanh âm nàng trầm thấp mà có chút khàn khàn. Thiếu nữ Tinh Linh mặc dù không thể trị khỏi hoàn toàn cho nàng, nhưng cũng đã giúp thương thế ổn định hơn một ít, nên nàng nói chuyện cũng không cần quá cố sức.
A Ngốc gật đầu, ôn nhu nói:
- Ngươi đừng nói chuyện, chúng ta hiện tại đã ở ngoài thành. Yên tâm đi, ta nhất định có thể giúp ngươi trị bệnh. Sau này ngươi không bao giờ phải sống ở những nơi hắc ám như thế này nữa.
Băng mỉm cười, nói:
- Đứa nhỏ ngốc, tình huống của chính mình chẳng lẽ ta còn không rõ ràng sao? Ta năm nay 23 tuổi, mặc dù ta đã sắp chết, nhưng chỉ có hôm nay là ngày ta cảm thấy hạnh phúc nhất kể từ lúc chào đời.
A Ngốc ngẩn người
- Ta…ta không phải một tiểu hài tử. Ta chỉ nhỏ hơn ngươi có 5 tuổi mà thôi a! Ngươi nhất định sẽ không chết.
Băng mê man, thì thào nói:
- Ngươi thật sự là ngốc nghếch a! Nhưng lại rất đáng yêu. Ngươi biết không? Ngươi là người duy nhất ta thích trong cuộc đời này. Ta sắp đi, ngươi nguyện ý nghe ta thổ lộ hết chứ? Ta muốn cho ngươi biết quá khứ của ta, như vậy, cho dù chết, ta cũng có thể nhắm mắt.
A Ngốc đáy lòng dâng lên mãnh liệt nỗi sợ hãi, la lớn:
- Không….không…Ngươi nhất định sẽ không chết…Nhất định sẽ không. Ta nhất định có thể cứu sống ngươi. Ngươi phải kiên trì a!
Nước mắt tuôn rơi không thể khống chế. Hắn đột nhiên cảm giác được cô gái này vô cùng trọng yếu đối với hắn. Nàng mặc dù mới chỉ quen biết hắn được một ngày nhưng lại đã 2 lần cứu tính mạng hắn.
Băng miễn cưỡng giơ tay lên, vuốt ve gương mặt A Ngốc, mỉm cười nói:
- Nhân sinh rồi cũng đều đến lúc phải chết, có lúc, sống so với chết càng muốn thống khổ hơn. Chết đối ta mà nói chính là giải thoát. Ta….điều duy nhất nuối tiếc chính là ngươi. Ngươi không phải cảm thấy ta quá tùy tiện chứ, chúng ta chỉ mới gặp nhau có một ngày mà ta lại nói những lời như vậy với ngươi.
Nàng lấy tay chặn miệng A Ngốc nói:
- Đừng nói! Hãy nghe ta nói đi, ta thời gian đã không còn nhiều lắm, nhưng ta vẫn còn muốn nói rất nhiều, rất nhiều. Đây là nguyện vọng cuối cùng của cuộc đời ta, thành toàn cho ta đi, nhé?
Nước mắt A Ngốc theo bàn tay Băng không ngừng chảy xuôi xuống. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh băng của Băng.
Băng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, trong mắt một mảnh mê mang nói:
- Mặc dù mới chỉ biết nhau có một ngày, nhưng thân ảnh ngươi cũng đã in đậm thật sâu trong trái tim ta. Ta cũng không biết tại sao lại như vậy. Ta mệnh bạc, vốn rất khổ. Ta sinh ra trong một thôn nhỏ cách Hắc Ám thành không xa. Hiện tại thôn nhỏ đó đã bị Hắc Ám thành chiếm cứ, không còn nữa. Lúc ta còn chưa biết gì, mẫu thân ta đã qua đời, từ đó phụ thân tính tình bởi vì cái chết của mẫu thân mà trở nên phi thường thô bạo. Sau khi mẫu thân ta qua đời một năm, hắn liền tìm cho ta mẹ kế. Mẹ kế đối với ta rất lạnh đạm, nhất là sau khi có đệ đệ. Ta trong nhà chỉ là người thừa mà thôi, bất luận là phụ thân hay mẹ kế, bọn họ cứ hễ tức giận thì lại đánh ta, mắng ta, tựa như ta sinh ra chính là để cho bọn họ đánh chửi vậy, do đó đã hình thành nên tích cách băng lãnh của ta.
- Tám năm trước, khi đó ta 15 tuổi, trong thôn đột nhiên xuất hiện một đám người. Bọn chúng muốn đuổi hết chúng ta ra khỏi thôn viên, cường hành chiếm đất. Người trong thôn đương nhiên không thể mặc kệ, liền tranh chấp ầm ĩ cùng bọn họ. Nhưng những người đó căn bản không thèm nói chuyện, bọn họ bắt đầu điên cuồng tàn sát thôn dân. Ta nhớ kỹ lời của một gã đồ phu đó nói “thực lực chính là công lý, không muốn nhường đất thì các ngươi phải đi đến địa ngục rồi.”
- Đúng vậy, ngoại trừ ta, toàn thôn già trẻ lớn bé hơn 200 tánh mạng tất cả đều biến mất, chỉ trong vòng 2 canh giờ toàn bộ đều biến mất, phụ thân đã chết, mẹ kế đã chết, đệ đệ cũng đã chết, nhưng ta phát hiện bản thân lại không có một chút bi ai nào. Ta đang đợi, đợi đao phủ đến giết chết ta. Tuy mới chỉ có 15 tuổi nhưng ta lại cảm thấy chết so với sống còn sung sướng hơn.
- Nhưng bọn họ lại không có làm như vậy! Lúc đó, là lần đầu tiên ta gặp được Hoắc Đốn Tử Tước, cũng chính là chủ nhân của ta.
Nói tới đây, Băng hô hấp có chút dồn dập, được Sanh Sanh chân khí của A Ngốc trợ giúp mới dần dần ổn định lại.
A Ngốc nghẹn ngào nói:
- Băng!Ngươi…ngươi đừng nói nữa. Nghỉ ngơi trước đi đã.
Băng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không!Ta muốn nói. Hãy để cho ta nói hết đi….
- Sau này ta mới biết được, đám người kia chính là do Hoắc Đốn Tử Tước mang đến. Hắn không có giết ta, là bởi vì coi trọng tư sắc của ta. Hắn đem ta mang về Hắc Ám thành, ta lúc đó yếu nhược như thế nào có thể phản kháng lại chứ.
- Tại Hắc Ám thành, hắn tìm người cho ta trang phục, cho ta tắm sạch toàn thân, cho ta ăn ngon. Lúc ấy, ta tưởng rằng chính mình đã gặp được người tốt, là trời cao phái hắn đến cứu vớt ta thoát khỏi phụ thân và mẹ kế. Nhưng là vận ta nào có tốt như thế chứ! Hoắc Đốn là một tên súc sanh, không lâu sau, khi ta mới khỏe lên đôi chút, hắn liền cưỡng gian một hài tử chỉ mới có 15 tuổi như ta. Ta thân thể từ khi đó đã bị hắn nhiễm bẩn.
- Ta hận…Ta căm hận hắn. Ta hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, nhưng vì quá yếu nhược nên không thể đối kháng. Chỉ có thể im lặng chống cự. Hắn nói với ta, ta sau này chính là nô lệ của hắn, chỉ có thể gọi hắn chủ nhân. Có lẽ tại tính cách ta băng lãnh nên hợp nhãn hắn. Hắn tìm đến rất nhiều người dạy ta đủ mọi thứ, bao gồm võ kĩ, các loại tài nghệ cùng......phương pháp câu dẫn nam nhân.
- Nhớ kỹ lời ta nói chứ? Ta nói ta là một nữ nhân không còn trong trắng. Hoắc Đốn vì hưởng nhạc, vì liễm tài, vì mượn sức thế lực khác, chẳng những chính mình thường xuyên hưởng thụ thân thể ta, còn muốn đưa ta cho kẻ khác cầu phú quý, cùng bọn họ dâm nhạc.
- Ta hận…ta hận mọi người. Ta đã từng nghĩ đến việc tự sát, nhưng rồi lại không nỡ chết, bởi vì, ta còn muốn báo thù, ta muốn giết Hoắc Đốn khi đó ta mới có thể chết nhắm mắt. Vì tín niệm này, ta một mực chờ đợi, đợi chờ cơ hội tìm Hoắc Đốn báo thù. Nhưng ta lại phát hiện, bị trúng kịch độc của Hoắc Đốn không chỉ riêng mình ta, hễ là thủ hạ thân tín của Hoắc Đốn đều bị trúng kịch độc chậm phát tác này. Loại độc này độc tính dị thường kịch liệt, Hoắc Đốn thường kì mỗi tháng phát cho chúng ta giải dược để ức chế độc tính phát tác.
- Nếu như ai trái ý hắn thì sẽ liền bị độc phát bỏ mình. Kịch độc mặc dù đáng sợ, nhưng sao thể so với sự ác độc của hắn. Vì tìm kiếm cơ hội, ta tận lực lấy lòng hắn, rốt cuộc cũng thành thân tín của hắn.
- Cứ như vậy, ta đã ở bên cạnh Hoắc Đốn đợi tám năm. Hoắc Đốn là người cực kỳ cẩn thận, hắn chưa bao giờ lộ ra sơ hở, bên cạnh luôn có cao thủ thủ hộ, cho dù là đang trên giường, hắn cũng vẫn luôn duy trì hết sức cảnh giác. Tám năm, ta vẫn chưa tìm được một cơ hội ám sát.
A Ngốc cắn môi, nức nở khóc không ngừng, hắn rốt cuộc cũng đã hiểu được tại sao trong đáy mắt Băng vẫn luôn ẩn chứa thần sắc bi ai cùng tang thương. Nàng bất quá cũng chỉ là cô gái 23 tuổi nhưng lại đã trải qua quá nhiều thống khổ không cách nào tưởng tượng.
Băng xóa đi nước mắt đọng lại trên gương mặt A Ngốc, thanh âm phẫn hận trở nên nhu hòa hơn.
- Ta nghe bằng hữu gọi ngươi A Ngốc, đây là tên của ngươi sao?
A Ngốc gật đầu, nghẹn ngào không nói nên lời.
Băng mỉm cười nói:
- Cái tên thật ngộ nhưng lại rất hợp với ngươi! Đừng khóc, A Ngốc, cẩn thận nghe ta nói hết đi. Ngươi là người duy nhất trong cuộc đời ta có thể thổ lộ a! Ngày hôm qua, ta nhận được thông tri của Kim Sóng về mệnh lệnh của Hoắc Đốn, hắn yêu cầu ta tiếp cận ngươi, hấp dẫn ngươi. Khi ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi tại cửa Phú Quý thính thì cũng không có cảm giác ngươi có điểm gì đặc biệt, ma pháp sư ta cũng đã gặp qua, ra mắt không ít, chỉ là chưa từng thấy ngươi nào trẻ tuổi như ngươi mà thôi. Trái tim của ta sớm đã chết, vì vậy liền theo lời Kim Sóng tiếp cận ngươi.
- Chỉ cần liếc mắt qua một chút thôi là ta nhận ra được ngay ngươi cũng chỉ chân ướt chân ráo bước vào giang hồ, ta có thừa khả năng hấp dẫn ngươi, nhưng…không nghĩ tới ý chí ngươi lại kiên định như vậy. Ta cũng không quá khó coi nếu không muốn nói là xinh đẹp nhưng lại không khiến ngươi lay động dù chỉ một chút, lúc ấy ta thật sự nghĩ rằng ngươi không có năng lực của nam nhân nữa ấy chứ.
Nghe Băng giãi bày, A Ngốc bi ý hơi liễm, mặt có chút đỏ lên, nói:
- Ta…ta......
Băng sắc mặt dần dần ảm đạm, nhưng vẫn gắng tươi cười, đứt quãng nói:
- Ngươi …cái… gì a! Sau đó ….các ngươi …đến đổ… luân bàn, ta… phát hiện… ngươi… quả nhiên.. như lời.. Hoắc Đốn nói… biết cả võ kĩ …lẫn ma pháp…. Người dùng… đấu khí …khống chế… luân bàn… điều khiển… hạt châu. Ta …thật sự …nhẫn nại …không được …liền nghĩ …muốn thử …dò xét… ngươi, ai dè… công lực… không đủ …lại bị …ngươi …phát hiện…Khụ…Khụ…Ta …lúc đó… mới …minh bạch …đích thực …ngươi có …thực lực… cường đại…. Ta …muốn chọc… tức ngươi …nổi giận …giết chết …ta… nhưng… nhưng… ngươi lại… không có…, trong… đôi mắt …trong suốt …của ngươi… ẩn hiện …một tia… tức giận, … lòng dạ …ngươi …thiện lương …ta chưa từng… được gặp qua… tại Hắc Ám thành…, ta …không khỏi …sinh ra …chút hảo cảm, …không đành lòng …vây hãm… ngươi tại …nơi này, …cho nên… ta …liền khôi phục …vẻ băng lãnh …thường ngày… Khi đến …Thánh Quý sảnh…, nhận được …ám lệnh …của Kim Sóng …bắt ta… dùng thân thể …câu dẫn… ngươi…, cho ngươi …trầm luân… vào sắc dục. …Lòng ta… thực cũng muốn …nhìn ngươi …một chút …rốt cuộc có thể …cưỡng lại được …sức hấp dẫn …của ta …hay không. …Vì vậy…, ngay sau khi …vào phòng …ta… đã lập tức thoát y…, nhưng… nhưng… ngươi lại nói… muốn giúp ta …rời khỏi… nơi này. …Sự thiện lương …của ngươi …đánh sâu vào… trái tim ta. …Khi ngươi quay lại… nhìn thấy… thân thể… xích lõa …của ta… liền chảy …máu mũi, trông ngươi lúc đó… thật ngốc nghếch. …Nhìn bộ dạng …chật vật …của ngươi …chạy ra ngoài, … lần đầu tiên… ta …cảm thấy …vui sướng …lạ thường.
Nhớ lại trong phòng chính mình, bộ dạng chật vật khi đối mặt cơ thể xích lõa của Băng, A Ngốc không khỏi toàn thân đại chấn. Băng yêu hắn, Băng là người con gái đầu tiên chính mieengj nói yêu hắn. Cảm thụ thân thể đã dần dần cứng ngắc của Băng, A Ngốc nước mắt tuôn trào, run rẩy nói:
- Đừng! Ngươi đừng nói. Ta…ta......
Băng đôi mắt như trở nên ảo mộng, đôi lông mi thật dài chớp nhẹ nói:
- Sau đó… tại đấu giá hội…, được …dựa vào …người ngươi …một đoạn… thời gian…, ta… thật sự …cảm thấy… rất …hạnh phúc…. Hơi ấm… trên …người ngươi… khiến …trái tim …ta… ấm áp. … Ta …thật rất muốn …được dựa vào… ngươi …lâu lâu …một chút…. Nhưng khi …Miêu nữ …xuất hiện… đã cướp đi… niềm vui thú… của ta. …Sau khi… các ngươi…… rời khỏi Đấu giá hội…, ta …phát hiện… Hoắc Đốn… mang người …đuổi theo… các ngươi. …Với dã tâm …và thủ đoạn …của hắn…, ta… chắc chắn …các ngươi …đã trúng phải… Lãnh Ngưng Sương…. Hoàn hảo… hắn… mang đi …đại lượng… nhân thủ… nên thủ vệ… để lại …cũng không tính …là sâm nghiêm…. Bởi vì …quan hệ… giữa ta và hắn… cũng
được tính …là mật thiết, … cũng không quá …chú ý …đến hành động …của ta …nên mới… thành công …trộm được …giải dược. …Tại thời khắc… ngươi bị …đánh lén, … ta may …đã kịp thời …chặn trước… cứu ngươi. … Giờ ta… nghĩ lại… mà vẫn …còn sợ. …Muộn một …tích tắc… thôi, …ta …sẽ phải… tận mắt… chứng kiến …cái chết …của ngươi, …so với… tình trạng… hiện giờ… ta …càng muốn… thống khổ… hơn. …
A Ngốc giờ đã biết rõ, tính mạng mình được kéo về như thế nào. Tất cả là nhờ có Băng. Băng đã hai lần liều mình cứu hắn hắn mới có thể toàn mạng đến giờ. Hắn gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Băng, một bên quán chú Sanh Sanh chân khí, trong mắt ánh lên thần sắc cảm kích.
- Băng! Cám ơn ngươi! Ngươi nhất định phải kiên trì a, ngươi không thể chết được. Ta…ta sẽ dùng cuộc đời ta báo đáp lại cho ngươi.
Băng đôi mắt càng thêm ảm đạm, nàng ho khan vài tiếng, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, ôn nhu nhìn A Ngốc, thanh âm càng thêm suy yếu
- Ta nghe… mà thật …cao hứng…! Nhưng…… ta cứu ngươi… cũng không phải …để ngươi …cảm kích ta…. Ngốc… tiểu tử…, ta …không xứng… với ngươi…, chỉ …hy vọng …có thể …yêu ngươi… từ xa …mà thôi…. Ta …không …gắng gượng …được nữa…, ngươi… hãy bảo trọng…. Lạc Nhật… đế quốc… không phải …là nơi …thích hợp với… ngươi…, hãy nhanh chóng …rời đi……. Lạnh quá…, ôm chặt ta… chút được không…? Ta …yêu ngươi…, hiện tại… ta… càng yêu …ngươi…. Trên trời cao…, ta… nhất định …sẽ dõi theo …ngươi…. A… Ngốc …A …Ngốc, ta… chỉ có… hy vọng …duy nhất …là …mỗi ngày… đều… được… nhìn thấy… ngươi… là ta… đã …mãn nguyện…… rồi. …
Bàn tay Băng đang vuốt ve A Ngốc dần dần vô lực rơi xuống. Nàng lẳng lặng nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn tựa vào lòng A Ngốc, một giọt nước mắt trong suốt theo gương mặt tái nhợt của nàng chảy xuôi. Băng ra đi rất thỏa mãn, không oán không hối hận, nàng tựa như cũng đã không còn bất cứ điều nuối tiếc gì nữa.
A Ngốc gắt gao ôm lấy thân thể đã mất hết sinh cơ của Băng, cả người hoàn toàn ngốc trệ, cứ lẳng lặng ngồi như vậy, không hề nhúc nhích. Lòng hắn đang chảy máu, đau thương đến cực điểm, đại não trống rỗng. Hắn không muốn tin, ngày hôm qua xế chiều Băng vẫn còn đó, hiện tại đã biến thành một cỗ thi thể lạnh ngắt.
Nham Thạch huynh đệ cùng thiếu nữ Tinh Linh đứng ở phía sau A Ngốc, bọn họ biết, hiện tại nói cái gì cũng vô pháp khu trừ bi thương trong lòng A Ngốc, chỉ có thể yên lặng đứng đó, cảm thụ bi thương của hắn.
Một lúc lâu, A Ngốc cẩn thận đặt thi thể Băng trên mặt đất, nhẹ giọng nói:
- Băng, ngươi cũng không phải không còn trong trắng, trong lòng ta, ngươi là một con người thuần khiết. Ngươi an tâm đi, nguyện vọng của ngươi ta nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện. Ta sẽ vĩnh viễn mang ngươi theo bên mình, để ngươi có thể ở bên ta, được không? Ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ thật cao hứng nhỉ. Trước hết ta sẽ diệt trừ mọi ô danh, trả lại sự trong sạch cho ngươi.
- Tràn ngập hỏa nguyên tố trong thiên địa! Thỉnh ban cho ta lực lượng ấm áp của các ngươi, ngưng tụ thành cầu, hiện ở tay ta.
Hỏa cầu màu thâm lam xuất hiện trên tay A Ngốc.
- Băng, ta muốn vĩnh viễn lưu lại vẻ hoàn mỹ của ngươi. Đi thôi hỏa cầu của ta.
Hắn nhấc nhẹ tay, nâng thân thể Băng lên cách mắt đất, tay kia phóng xuất hỏa cầu. Trong khoảnh khắc đó, thân thể Băng đang trôi tại không trung đã bị ngọn lửa màu thâm lam vây quanh, dưới nhiệt độ cao, chậm rãi hóa thành tro bụi.
A Ngốc dùng Sanh Sanh chân khí tạo thành một lồng khí bao quanh thân thể Băng tránh cho tro phần phi tán mất.
Dưới sự cắn nuốt của ngọn lửa, thân thể Băng dần biến mất, trong lồng khí chỉ còn lại một mảnh tro cốt màu trắng. A Ngốc hai tay thu về, thúc dục chân khí trong cơ thể không ngừng ngưng kết tro cốt, thể tích dần dần thu nhỏ, cuối cùng cũng biến thành một tiểu đoàn bằng nắm tay.
A Ngốc nhắm mắt lại, tay phải không ngừng hướng tro cốt đoàn vạch tới, từng đạo hoàng quang hiện lên, tro cốt đoàn dần dần biến hình. A Ngốc bằng vào trí nhớ của mình, đem tro cốt đoàn khắc họa thành bọ dạng Băng. Chưa từng có kinh nghiệm điêu khắc nên A Ngốc đã hoàn toàn dựa vào nội tâm tình cảm của mình để khắc họa lên khuôn mặt Băng, trông rất sống động,
A Ngốc mở hai tròng mắt, thân thủ hướng cái đầu ra chiêu, cái đầu màu trắng bay xuống tay hắn. A Ngốc mỉm cười nhìn cái đầu, rồi nhìn vào đôi mắt Băng không khỏi có chút ngây dại.
Nham Thạch vạt áo sớm đã ướt nhẹp nước mắt. Hắn từ phía sau tiến tới nắm lấy bả vai A Ngốc
- A Ngốc, đừng quá bi thương. A Băng cô nương đã chết rồi.
A Ngốc yên lặng lắc đầu, nói:
- Không, nàng không có chết, nàng vĩnh viễn sống trong lòng ta. Ta sẽ dẫn nàng đi khắp đại lục, đưa nàng đi ngắm cảnh đẹp khắp nơi trên đại lục rộng lớn này…vĩnh viễn.
Vừa nói, hắn vừa trân trọng thu cái đầu mang khuôn mặt Băng vào trong lòng. Xoay người, hắn trên mặt không chút biểu cảm hướng Nham Thạch nói:
- Đại ca, chúng ta ngồi xuống đi, trước nên khôi phục trạng thái cho tốt đã. Tinh Linh tỷ tỷ, cám ơn ngươi trước đã giúp ta kéo dài tánh mạng Băng.
Nói xong liền ngồi ngay xuống tu luyện.
Nham Thạch ba người nhìn nhau, nếu như A Ngốc khóc lớn đại náo, bọn họ đều sẽ thấy không kỳ quái, nhưng A Ngốc lại bình tĩnh như thế gây cho bọn họ một loại cảm giác sơn vũ muốn đến phong mãn lâu. Tựa như có chuyện gì đó kinh khủng sắp xảy ra. Ba người cũng đều khá mệt mỏi, cuxg không gắng gượng được nữa, lập tức ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Một ngày sau, A Ngốc dẫn đầu tỉnh lại, thương thế cùng công lực đã hoàn toànk hôi phục, toàn thân tràn ngập Sanh Sanh chân khí.
Thiên tẫn hoàng hôn, ánh trời chiều khiến mặt đất biến thành màu đỏ.
A Ngốc khuôn mặt trầm tĩnh đứng thẳng, từ trong lòng lấy ra cái đầu mang khuôn mặt Băng, thì thào nói:
- Băng, 8 năm nguyện vọng của ngươi hãy để ta thay ngươi thực hiện đi. Nếu như không phải ta nhu nhược, Miêu nữ sẽ không có cơ hội thương tổn đến ngươi. Ta tại trước mặt ngươi thề, bắt đầu từ hôm nay, ta A Ngốc không bao giờ tùy tiện buông tha cho bất kì một tên ác nhân nào nữa. Ta sẽ khiến cho bọn chúng toàn bộ đều xuống địa ngục, linh hồn trọn đời không được siêu thăng. Ta sẽ trở thành ác mộng của bọn chúng, trở thành người mang đi linh hồn tà ác của bọn chúng - Tử thần.
Cái chết của Băng khiến A Ngốc hoàn toàn thay đổi, hắn mặc dù vẫn rất thiện lương nhưng sát khí trong lòng cũng đã tăng đến cực hạn. Trên người tản ra sát khí lạnh như băng, bàn tay thon dài vô ý thức đã sờ vuốt Minh Vương kiếm trước ngực.
Sát khí lạnh lẽo khiến Nham Thạch đang tĩnh tu cũng phải bừng tỉnh. Nham Thạch mở mắt, chứng kiến A Ngốc thì không khỏi chấn động toàn thân. A Ngốc toàn thân ma pháo bào màu đỏ mặc dù đã rách nát nhưng hắn đứng đó, khí thế ngạo uyên sơn nhạc khiến Nham Thạch thật sau rung động, nhất là vẻ mặt lạnh như băng của hắn khiến lòng phát lạnh.
Nham Thạch đột nhiên cảm giác được, A Ngốc trước mặt không còn là A Ngốc thiện lương mềm yếu trước kia nữa.
Đứng lên, Nham Thạch đi tới cạnh A Ngốc.
- Huynh đệ, ngươi làm sao vậy?
A Ngốc thản nhiên nói:
- Đại ca, thương thế của ngươi tót rồi chứ?
Nham Thạch đáp:
- Đã không có việc gì, chỉ là công lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn mà thôi.
A Ngốc nheo mắt, nhìn trời chiều dần dần biến mất
- Đại ca, ta có chuyện nhất định phải hoàn thành, đừng ngăn ta, được chứ?
Nham Thạch ngẩn người, nói:
- Ngươi muốn đi làm gì?
A Ngốc trên mặt toát ra một tia lãnh khốc cười
- Ta phải về Hắc Ám thành giúp Băng hoàn thành tâm nguyện.
Nham Thạch trong lòng rùng mình, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn quay lại Hắc Ám thành? Ngươi biết như vậy sẽ phải đối mặt với cái gì không?
A Ngốc nhẹ nhàng gật đầu, đem tro cốt mang khuôn mặt Băng giơ lên trước mặt,
- Ta đương nhiên biết sẽ phải đối mặt với cái gì? Ta đã phát thệ trước mặt Băng. Từ nay về sau, ta A Ngốc tuyệt đối sẽ không nhu nhược nữa, chỉ cần là người tà ác, ta nhất định sẽ tước đoạt tính mệnh cùng linh hồn bọn hắn. Nham Thạch đại ca, đừng ngăn cản ta. Ngươi hiện tại cũng không thể ngăn cản được ta, ở chỗ này chờ ta trở về đi. Tin tưởng ta, hiện tại không ai có thể ngăn cản được ta đâu.
Cảm thụ sát khí lạnh băng từ người A Ngốc, Nham Thạch khe khẽ thở dài, hắn có thể hiểu được nội tâm của A Ngốc lúc này. Lúc đầu khi biết Vân nhi chết chính mình so với hắn còn muốn điên cuồng hơn hay sao? Nếu như khi đó chính mình có thể lập tức tìm được hung thủ, chỉ sợ có là thiên thần cũng không thể ngăn cản. Ngẩng đầu nhìn về phía A Ngốc có chút ngốc trệ, thở dài nói:
- Đi thôi, huynh đệ. Nam nhân có lúc, có một số việc nhất định phải làm, bất quá, ngươi còn có rất nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành, đáp ứng ta, vì chúng ta, vì sư phụ đã lâu không gặp, cũng vì Nguyệt Nguyệt. Ngươi nhất định phải còn sống trở về.
A Ngốc chấn động toàn thân, hắn vốn đã ôm tâm niệm liều chết, lời Nham Thạch nói khiến hắn lại lần nữa thức tỉnh dục vong được sống. Đúng vậy! Ta còn có bằng hữu, còn có Ca Lí Tư sư phụ, còn có Nguyệt Nguyệt không biết có thể gặp lại hay không. Ta không thể chết được, ta còn phỉa tiêu diệt thế lực tà ác khắp thế gian. Hắn liền trịnh trọng gật đầu,
- Đại ca! Ngươi yên tâm! Ta nhất định còn sống trở về.
Nham Thạch gật đầu, nói:
- Vậy ngươi hiện tại nên đi đi, chúng ta ở đây chờ ngươi trở về. Đừng để chúng ta đợi lâu.
A Ngốc nhẹ nhàng vuốt ve tro cốt Băng, nhẹ giọng nói:
- Băng, chúng ta đi thôi, ngươi phải nhìn kỹ, nhìn ta như thế nào thay ngươi hoàn thành tâm nguyện.
Giọng nói nhỏ dần, A Ngốc hai chân nhún nhẹ, toàn thân vọt lên, hướng về Hắc Ám thành bay đi.
Nhìn bóng lưng A Ngốc rời đi, NhamThạch thì thào nói:
- Huynh đệ! Ngươi nhất định phải còn sống trở về a!
Hắn cũng muốn cùng đi với A Ngốc, nhưng hắn biết rõ công lực hiện tại của bản thân vẫn chưa khôi phục. Nếu như cứ cố đi theo, chỉ sợ sẽ làm liên lụy A Ngốc. A Ngốc có rồng bảo vệ, nhất định có thể trở về. Thánh Tà lúc trước bày ra năng lực khiến hắn đền giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nhưng hắn nào đâu biết rằng, bởi vì kích thích tiềm lực quá độ, Thánh Tà đã tiến vào trạng thái ngủ say hoàn toàn. Hơn nữa, A Ngốc vì muốn thay Băng báo thù, căn bản là không ý định mượn lực trợ thủ.
A Ngốc nhanh như chớp chạy về Hắc Ám thành, xa xa hắn đã thấy được tường thành Hắc Ám.
Màn đêm đen bao trùm, được vài vì sao tô điểm.
Cửa thành bị phá hủy vẫn chưa kịp chữa trị, chỉ có hơn 10 người vệ binh cẩn thận canh gác.
A Ngốc sớm đã cởi bỏ ma pháp bào đã rách nát, lộ ra bên trong cự linh xà giáp toàn thân. Hắn cẩn thận tìm đến góc khuất của tường thành, dụng Sanh Sanh biến bao trụ hai tay, nhẹ nhàng nhảy lên cao 7 thước, hai tay như thiết, lặng yên không một tiếng động cắm vào thành tường. Hắn cẩn thận quan sát bốn phía một chút, hai tay dùng sức, thân thể lần nữa bay lên vài thước.
Đồng dạng thi triển mấy lần, A Ngốc đã lên đến đầu thành. Bởi vì trời đã khuya, trên thành binh binh thủ thành cũng không phải rất nhiều, hắn thừa dịp khoảng không giữa hai đội tuần tra, cẩn thận xuyên qua tường thành nhảy xuống phía bên kia. Thân hình chợt lóe, đã trốn vào góc khuất. Một loạt lính tuần tra cầm cây đuốc vội vã ngang qua, bọn lính trên mặt đều toát lên thần sắc nghiêm trọng.