Thiên Mã Hành Không

Quốc Phá Sơn Hà Tại


trước sau

Xe vượt khỏi cổng thành, Tiêu Phong ra roi giục ngựa nhắm hướng đông chạy mải miết. Người Khiết Đan chân không bị thương tích, cất tiếng hỏi:

- Chẳng hay ông … ông định đưa chúng tôi đi đâu vậy?

Tiêu Phong chưa kịp trả lời, người áo đen cất tiếng nạt:

- Mày, thằng nhát gan, dẫu có đến núi đao vực lửa cũng chẳng có gì phải sợ! Tộc Khiết Đan ta đã bị mày làm cho ê mặt!

Tiêu Phong không nói gì, ông xoay người, “xoạc” một tiếng, phanh ngực áo, đưa hình xăm đầu sói hung tợn ra. Ba người nọ đồng thanh cất tiếng kêu kinh ngạc. Người áo đen nhìn Tiêu Phong, rồi nhìn vào hình xăm, cười, nói:

- Ông họ Tiêu, ông đích thực người Khiết Đan rồi! Chi họ ông thuộc hàng thượng lưu trong tộc Khiết Đan! Thật hay quá!

Tiêu Phong gật đầu, nói:

- Ta trước đây không biết, đã đánh các bạn trọng thương, làm các bạn bị nhiều đau khổ, thật ta có lỗi quá!

Người áo đen vỗ vai Tiêu Phong, bảo:

- Hảo huynh đệ! Ông không nên đặt mình như người ngoài. Chúng tôi sao trách ông được! Chỉ đáng trách tôi học nghệ chưa tinh!

Rồi người có đôi chân bị tra tấn mang thương tích, nói:

- Ngừời Khiết Đan anh hùng như ông rất hiếm, khó tìm, đừng nói tôi bị khổ đau chút đỉnh, dẫu phải bỏ tính mạng để kiếm được ông, cũng đáng!

Tiêu Phong quay ra, vừa tiếp tục điều khiển ngựa, vừa nói:

- Tại hạ tên Tiêu Phong, chẳng phải anh hùng!

Hán tử áo đen nói:

- Tôi là Gia Luật Anh, người có chân mang thương tích này họ Tiêu, tên Minh Dương, còn người này …khà khà … thôi không nói nữa, nói ra thêm nhục!

Tiêu Phong có nghe ông lão làm vườn cho hay một người trong bọn do không kham nổi cực hình tra khảo mà đã khai, ông đoan chắc là người có đôi chân còn lành lặn này.

Tiêu Minh Dương tiếp tục nói:

- Y tên Gia Luật Kiệt, đừng trách y nhiều, đòn tra khảo của Mông Cổ thái thậm tàn nhẫn! Y còn nhỏ, không chịu nổi đau đớn!

Người mang tên Gia Luật Kiệt đỏ mặt, nói nho nhỏ:

- Đa tạ Minh Dương ca, đệ chưa đáp ứng được kỳ vọng của mọi người, do đệ sợ chết, làm ca ca đệ nổi giận!

Gia Luật Amh quát to:

- Ta không phải ca ca của mi, ta không có đệ đệ tệ như mi!

Gia Luật Kiệt đỏ mắt, lệ trào như suối.

Tiêu Minh Dương khuyên:

- Nó mới có mười bảy tuổi, bình thường vẫn là hảo hán tử, ca ca đừng nói thế, nó chỉ nhất thời hồ đồ lầm lỡ, ca ca đừng trách mắng thậm tệ vậy!

Nghe qua, Tiêu Phong biết Gia Luật Anh và Gia Luật Kiệt là hai anh em ruột.

Chỉ thấy Gia Luật Anh thở dài, nói:

- Nhà ta bất hạnh, để Tiêu đại hiệp trông thấy mà cười chê!

Tiêu Phong bảo:

- Nếu huynh đài coi trọng ta, chỉ nên xưng huynh đệ, đừng Tiêu đại hiệp này, Tiêu đại hiệp nọ nữa!

Gia Luật Anh nói:

- Được lắm! Nếu Tiêu huynh đã bảo thế, đệ không dám khách khí.

Tiêu Phong lại nói:

- Lệnh đệ tuổi nhỏ, đệ nên tha thứ cho nó một phen!

Gia Luật Anh thưa:

- Minh Dương tuổi có mười chín, so với người khác, đã rất khí phách, thà chết không mở miệng cung khai, sao nó lại không làm được như thế!

Tiêu Phong ngoảnh nhìn Minh Dương, thấy y mặt đỏ đến tận mang tai, tựa hồ nét trẻ con vẫn còn vương vất trong y, bất giác ông gật đầu nói:

- Khó tin đệ đã làm được như vậy!.

Tiêu Minh Dương bối rối, cười, đáp:

- Đệ … Đệ thật tình chả làm được gì, vốn là một bị thịt tha hồ cho người ta đấm đá! Kiệt đệ người thông minh, giỏi giắn, đáng được tha thứ một phen, hơn nữa, giờ bọn mình đã thoát khỏi tù ngục rồi.

Tiêu Phong bèn khuyên:

- Ta thấy lệnh đệ ăn năn hối lỗi, từ giờ về sau, chỉ cần uốn nắn nhiều hơn, lỗi lầm đó, từ giờ trở đi đừng nhắc lại nữa!

Gia Luật Anh gục gặc đầu, nhìn Gia Luật Kiệt, bảo:

- Hôm nay, ta nể mặt Tiêu huynh tha thứ cho đệ một phen, dệ còn tái phạm, sẽ tự ta tay thu thập tính mệnh. Ta không thể sống khi thấy danh dự gia đình bị bôi nhọ như vậy.

Gia Luật Kiệt nói nhỏ:

- Dạ, ca ca yên lòng, đệ từ giờ hối lỗi, đệ sẽ đập đầu vào tường để chết tại chỗ, chớ sẽ không khuất phục trước kẻ địch nữa.

Gia Luật Anh nhìn y, dịu dàng nói:

- Đó tại ta vô dụng, đã chẳng bảo vệ nổi đệ, ta chỉ mong đệ giữ lời, thà chết còn hơn đi khuất phục địch nhân!

Gia Luật Kiệt gật đầu, đáp:

- Dạ, lời ca ca dạy, đệ sẽ không bao giờ quên!

Tiêu Phong nghe hai anh em nhà họ đối đáp, trong lòng ông chua xót, ônhg không thể không hiểu nổi, năm đó, người Khiết Đan nước Liêu hùng mạnh là thế, sao giờ đây lại lâm vào cảnh ngộ bị người ngoài vũ nhục. Ông ngẩng đầu trông, trên bầu trời vô tận, từng cụm từng cụm mây trắng trôi qua, rồid nhìn đồng cỏ chạy dài tận cuối chân trời, mường tượng cảnh Liêu quốc ngày nào, trong lòng ông bất giác nổi hùng tâm, nhủ thầm: “Trời cao đừng bắt ta chết sớm, từ đây đến hết đời, Tiêu Phong này thề nguyện đem hết sức mình bảo vệ người đồng tộc, dẫu phải trút hơi thở cuối cùng."

Tiêu Phong biết chắc Hốt Tất Liệt tinh minh, sẽ không dễ dàng bỏ qua, ông ra roi giục ngựa chạy quá nửa ngày, vào trời chiều, ngựa mỏi mệt không đi nổi nữa, ông tạm dừng lại nghỉ. Tân Nguyệt chuẩn bị chu đáo, trên xe sắp sẵn một túi lương khô lớn, vài bịch nước uống.

Tiêu Minh Dương cười cười, nói:

- Tiêu đại ca rõ ràng lo liệu chu đáo, đã không gây ồn ào khi cứu thoát bọn đệ, lại còn sắp đặt ngựa, xe, lương khô, nước uống ... đâu vào đấy!.

Tiêu Phong gượng cười, nói:

- Ta vỗn không khả năng làm mấy chuyện đó, chẳng giấu các đệ, cứu được người êm thấm, hoàn toàn nhờ kim bài Tân Nguyệt Công Chúa cấp cho, ta đã chẳng phải động võ, rồi ngựa, xe, lương khô và nước uống cũng do Công Chúa chuẩn bị!.

Gia Luật Anh lấy làm lạ, hỏi:

- Công Chúa Tân Nguyệt? Chẳng phải là người bọn đệ đã ra tay bắt được sao?

Tiêu Phong gật đầu. Gia Luật Anh nhẹ lắc đầu, hỏi:

- Tại sao cô giúp bọn ta? Chả phải bọn mình đang đối đầu với cô ư?

Tiêu Minh Dương cười cười, đáp:

- Gia Luật đại ca, đại ca chẳng biết gì hết! Cô ấy đâu có giúp ba đưá mình, cô ấy giúp Tiêu đại ca đấy chớ!

Gia Luật Anh ngơ ngác:

- Tiêu huynh người Khiết Đan, cô cung cấp đủ thứ cho Tiêu đại ca cứu bọn mình, vậy cô ấy rút cục muốn gì?

Tiêu Minh Dương liếc Tiêu Phong, nói:

- Huynh nhìn Tiêu đại hiệp nhà mình xem, anh dũng khôi ngô, võ công tuyệt thế, lại trọng tình trọng nghĩa, huynh nói thử xem, con gái trong thiên hạ
ai chẳng động tâm!

Gia Luật Anh đưa tay vỗ đầu, la lớn:

- Đúng rồi! Đến ta đây, nếu là con gái, nhất định ta cũng động tâm!

Tiêu Phong ra vẻ chẳng nghe họ nói, ông quay người đi, nheo mắt nhìn phương xa, nhè nhẹ thở dài. Chợt ông sững ngườii, thần sắc nghiêm trọng, bảo:

- Có truy binh theo đuổi!

Gia Luật Kiệt hoảng hốt:

- Vậy lên xe mau lên!

Tiêu Phong lắc đầu, bảo:

- Chạy trốn không ăn thua gì đâu! Ngựa đã mỏi, mình có chạy cũng không nhanh. Ngựa bọn chúng đang khoẻ, chúng sẽ đuổi kịp thôi!

Gia Luật Anh nói:

- Vậy mình tử chiến bọn chúng.

Gia Luật Kiệt vội bảo:

- Ca ca, huynh và Minh Dương ca đang bị thương nơi chân, không thể động võ.

Gia Luật Anh lớn tiếng:

- Ta tuy không di chuyển được, vẫn có thể phóng phi đao.

Tiêu Phong đưa xe ra giữa mặt đường, nói:

- Nhân số người đuổi theo có vẻ không đông, hai đệ lên xe đi. Gia Luật tiểu huynh đệ, hãy đánh xe chạy càng xa càng tốt, lũ truy binh để ta lo.

Tiêu Minh Dương cùng Gia Luật Anh đồng lúc hỏi:

- Liệu thoát được không?.

Tiếng họ vừa dứt, văng vẳng đưa đến tiếng vó ngựa gần kề. Tiêu Phong vội bảo:

- Đừng chần chừ nữa! Các đệ không mau chóng chạy, sẽ làm ta bị phân tâm. Chạy mau đi thôi!.

Lúc đó, Gia Luật Kiệt đã lên ngồi đầu xe, Tiêu Phong đưa tay vỗ vào mông ngựa, con ngựa hí lên, tung bốn vó kéo xe đi tức thì.

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, bụi mù dâng lên nơi xa. Tiêu Phong ra đứng giữa mặt đường, chẳng mấy chốc, một đội nhân mã đến ngay trước mặt Tiêu Phong, ngồi trên mình ngựa toàn quân binh Mông Cổ mặc khôi giáp. Một người dong ngựa đến trước Tiêu Phong, giơ một tay lên, toàn bộ binh lính triển khai đàng sau. Người chỉ huy hướng về Tiêu Phong chắp tay nói:

- Tưởng ai, hoá ra Tiêu đại hiệp!.

Tiêu Phong đáp:

- Tại hạ Tiêu Phong.

Viên tướng lĩnh đó nói:

- Tứ Vương gia hạ lệnh truy bắt tù Khiết Đan, Tiêu đại hiệp nếu chịu quy thuận Mông Cổ, Vương gia sẽ rất vui mừng, sẽ xoá bỏ hết mọi chuyện vừa xảy ra. Ông sẽ được trọng dụng.

Tiêu Phong cười nhạt:

- Người Mông Cổ chiếm đóng lãnh thổ ta, ức hiếp dân ta, bây giờ lại muốn ta vong thân quy phục? Ngươi hãy trở về thưa lại, Tiêu Phong ta từ giờ chỉ có đối đầu người Mông Cổ!

Viên tướng nói:

- Hay lắm! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, để xem ngươi bản lãnh ra sao!

Y vung tay lên, một toán binh lính đồng loạt thúc ngựa chạy đến, giương trường thương nhắm vào Tiêu Phong đâm tới.

Tiêu Phong vung tay, hai đầu quyền nhắm vào chỗ bảy, tám mũi thương, ông quát một tiếng, đám binh lính đó đồng loạt rơi thương, ngã ngựa, miệng không ngớt kêu la, họ đều bị chưởng kình chấn thương nặng, những đứa còn trụ vững trên ngựa giạt ra bốn phía, bỏ sót lại trên mặt đất những tên ngã lăn đang bị vó ngựa giẫm lòi ruột.

Toàn nhóm quân binh thấy Tiêu Phong thần dũng, họ choáng người, chưa biết phải làm gì, viên tướng liền ra lệnh:

- Bắn tên .. Bắn tên!.

Lập tức thấy ba mũi tên nhắm bắn vào Tiêu Phong.

Tiêu Phong nhanh chóng tránh tên, ông không để chúng bắn tiếp, đã vụt thân mình bật dậy, xông vào viên tướng lĩnh. Y giục ngựa lùi ra sau, bỗng nghe con ngựa y hí to một tiếng, nó ngã đổ ập ra đất, quăng chủ tướng ra ngoài ba trượng. Chỉ thấy y nằm sóng xoài trên đất, không còn cử động nữa. Binh lính thấy chủ tướng tử thương, thấy Tiêu Phong lẫm lẫm thần uy đứng sừng sững, cả bọn khiếp đảm, đồng loạt quay ngựa bỏ chạy khắp mọi phía.

Tiêu Phong thò tay nhặt một viên đá, xạ trúng một tên quân lính, khiến y kêu thảm, ngã ngựa lập tức. Tiêu Phong nhảy lên mình con ngựa của y còn đang chạy nhanh, ông giật cương, xoay đầu con ngựa lại, nhắm hướng tây chạy đi.

Tiêu Phong lo bọn Gia Luật Anh gặp sự cố, ông gấp rút rượt theo, ước chừng một giờ sau, cuối cùng ông thấy cỗ xe đang rong ruổi trên đường. Gặp lại nhau, chẳng giấu nổi hoan hỉ, Gia Luật Anh hỏi tình hình đánh lui quân địch. Tiêu Phong vắn tắt kể sự việc, ông bảo, bọn binh lính Mông Cổ bị đánh tan tác đó, ít ra ba thời khắc nữa, chúng chưa đủ sức tiếp tục truy đuổi. Gia Luật Anh và Tiêu Minh Dương thấy Tiêu Phong không bị tổn hại, ông kể chuyện đánh lui địch dễ dàng như không, lòng họ bất giác nảy sinh cảm phục.

Nhìn con ngựa mõm sủi bọt trắng, Tiêu Phong bảo Gia Luật Kiệt dừng xe, tự ông tháo yên cương con ngựa vừa cướp được, rồi cho hai con uống nước, gặm cỏ, nghỉ ngơi một chặp. Sau đó, họ tiếp tục hành trình.

Hai con ngựa thay phiên kéo xe, toán người theo hướng đông trực chỉ. Bẩy, tám ngày sau, họ đã đến gần chỗ cư trú bộ tộc Khiết Đan, lúc ngẩng trông, đã có thể thấy ẩn hiện toà thành Lâm Hoàng nơi xa.

Thời xưa, Lâm Hoàng từng là đô thị lớn của Liêu quốc, Tiêu Phong hồi làm Nam Viện đại vương cũng đã có dịp ghé thăm, bây giờ trước cảnh người tan, nhà nát, đất nước điêu tàn, trong lòng ông tràn ngập một nỗi thương đau! Nhìn bóng dáng toà thành nơi xa một lúc thật lâu, đôi mắt Tiêu Phong bỗng dưng nhoà lệ!

--- Xem tiếp hồi 20 ----

Truyện convert hay : Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện