Thiên Mã Hành Không

Tình Ý Ám Lộ


trước sau

A Tử dán mắt vào Tiêu Phong, tai cô lắng nghe ông chậm rãi thuật lại sự tình lúc hai người xa nhau, cô chẳng hay, bên ngoài trời đã đổ tuyết từ bao giờ. Tiêu Phong nhìn hoa tuyết phơi phới bay ngoài song, ông ngừng một chập, rồi nói:

- Lại đổ tuyết nữa rồi.

Chỉ lúc đó mắt A Tử mới rời khỏi gương mặt Tiêu Phong, cô lắng nghe tiếng gió gào hú ngoài cửa sổ, rồi hỏi Tiêu Phong:

- Sau đó ra sao?.

Tiêu Phong đáp:

- Cũng chẳng xảy ra gì nhiều, ta ở trong quân Mông Cổ, ngày ngày rảnh rỗi, giúp huấn luyện binh sĩ, hoặc đi săn.

A Tử cười cười, nói

- Hèn chi lúc muội vào nhà lần đầu, thấy người thêu trên túi tên sao quen quen, nhưng muội đã chẳng thể nghĩ ra huynh. Nhưng, lúc đó muội vừa lạnh, vừa mệt, mắt chẳng mở ra nổi, đâu có rảnh nghĩ ngợi dông dài. Cuối cùng trời xanh có mắt, cho muội gặp lại được huynh! Nếu muội cứ đi lăng quăng khắp chốn, vĩnh viễn chắc không thấy lại được huynh.

Bỗng A Tử kêu lên, cô đưa tay vịn vào cái ghế kế bên để đứng dậy, nói:

- Ngựa của muội! Muội cột nó trong rừng, bên ngoài doanh trại rồi quên bẵng đi mất. Mà không chừng giúp cho con tiện nhân đó có ngựa tẩu thoát!

Tiêu Phong nói:

- Muội ngồi xuống đi, cẩn thận, chân đang bị đau.

Rồi ông ra lệnh cho người đi tìm ngựa. A Tử ngồi xuống, nói: - Con ngựa đó chạy nhanh lắm, từ lúc ở Liêu quốc đến giờ, muội chưa thấy con ngựa nào tốt như vậy.

Tiêu Phong cười mỉm, nói:

- Giữ cho kỹ lắm, cũng bị lấy mất ngựa, mà nó cũng chẳng phải ngựa của muội!

Chẳng bao lâu, quân hầu đến báo tin:

- Bẩm Tướng quân, đã cho người đi tìm khắp nơi, nhưng chẳng thấy con Tiểu Hồng mã của A Tử cô nương.

Tiêu Phong gật đầu, cho tên quân đó lui ra.

A Tử hằn học nói:

- Lẽ ra muội phải đề phòng từ sớm, để cho mụ ta cướp lại được ngựa, thật tệ quá!.

Tiêu Phong cười cười, bảo:

- A Tử, đừng giận nữa. Để ta đền lại cho muội một con Tiểu Hồng mã khác, được không?.

Mắt A Tử rực sáng, cô vui vẻ hỏi:

- Thật vậy sao?.

Tiêu Phong nói:

- Ta cũng có một con hãn huyết bảo mã, ngựa Vương gia tặng ta ngoài thành Lâm Hoàng, nếu muội thích, ta tặng cho muội.

A Tử nhẹ lắc đầu, nói:

- Không, muội chẳng lấy ngưạ của huynh đâu. Huynh làm Tướng quân, phải cưỡi ngựa tốt, chỉ cần huynh đi đâu cho muội đi theo đấy là được rồi!.

Tiêu Phong nghe giọng nói ôn nhu của cô, trong lòng ông rúng động, chẳng ngăn được, ông liếc nhìn cô, ánh dương quang từ ngoài song cửa chiếu rạng rỡ lên khuôn mặt, vẻ thanh nhã tú lệ giống A Châu vô cùng, đôi nhãn châu linh động đầy nhu tình, chẳng khác ngày xưa A Châu đã từng nhìn ông. Tiêu Phong trong lòng mê man, ông vừa muốn đưa tay vuốt nhẹ vào khuôn mặt đã từng bao đêm hiện về trong mộng, bỗng nổ tiếng sấm bên tai: "A Châu đã chết rồi mà! A Châu chết đã lâu rồi!". Tiêu Phong ngẩn ngơ rụt tay lại, ông quay đi, thở dài!

A Tử thấy điệu bộ Tiêu Phong, cô biết Tiêu Phong vừa rồi nhìn nhầm mình với A Châu, trông vào tấm lưng to rộng của Tiêu Phong, cô u uẩn thở dài, hỏi:

- Tỷ phu, huynh lại nhớ đến tỷ tỷ A Châu đấy à?.

Tiêu Phong gật đầu nhè nhẹ, chẳng nói gì. Sau một lúc lâu, A Tử nói:

- Tỷ phu, nếu muội cũng cùng tính tình như chị A Châu, liệu tỷ phu đối với muội có được như với tỷ tỷ muội không?.

Tiêu Phong xoay lại, ông nhìn A Tử, nhỏ giọng:

- A Tử, ta tính tình thô lỗ, chẳng xứng với muội, ta sẽ không làm cho muội vui được, ta muốn muội phải được sung sướng, phải có hạnh phúc của riêng muội. Để rồi ta sẽ tìm gả muội cho một thiếu hiệp anh tuấn tiêu sái, A Châu tỷ tỷ muội trên cõi linh thiêng cũng được an ủi!

A Tử im lặng hồi lâu, hốt nhiên nước mắt cô trào ra, cô gục đầu xuống bàn khóc nức nở. Tiêu Phong hơi nhíu mày, hỏi:

- A Tử, muội lại ương bướng nữa rồi, ta nói có gì sai chăng?.

A Tử đập tay xuống mặt bàn, cô khóc rống:

- Không! Muội chỉ theo huynh thôi, muội không rời xa huynh, sao huynh cứ muốn xua đuổi muội?

Tiêu Phong nói:

- Ả ngốc này, ta chỉ muốn tốt cho muội thôi, dù gì, cuối cùng muội cũng phải có một nơi để nương tựa suốt đời chứ?

A Tử lại rũ người, cô gục đầu xuống bàn, khóc thút thít:

- Tỷ phu, suốt đời muội không gả cho ai hết, muội chỉ theo tỷ phu thôi, huynh đừng xua muội đi!.

Tiêu Phong chua xót trong lòng, ông đưa tay vuốt tóc A Tử, nói:

- A Tử, ta không thể lo cho muội suốt đời được, ta chen chân trong giang hồ, thân bất do kỷ, sợ về sau liên lụy đến đời muội. Ta phải tìm cho muội một chỗ tốt, ta mới yên tâm!

A Tử "xì" một tiếng, cô ngẩng đầu lên, mặt ửng đỏ, rồi lí nhí:

- Huynh đã chết rồi! Muội cũng chẳng còn sống nữa, Muội chỉ sống đây để ở bên huynh, nếu tỷ phu bây giờ lại rơi xuống vực thẳm như ngày xưa, trước ải Nhạn Môn quan, muội cũng sẽ nhảy xuống theo! Huynh ... tại sao huynh khó với muội quá vậy. chỉ khăng khăng muốn đuổi muội đi sống chỗ khác? Huynh sao cứ muốn bức tử muội!

Tiêu Phong trong lòng giá lạnh, ông nhớ chuyện cô tự tận trước ải Nhạn Môn quan, biết cô lòng dạ sắt đá, khó lay chuyển khi đã quyết rồi, ông thở dài sườn sượt, nói:

- Sao muội phải khổ não quá vậy? Ta hứa với A Châu sẽ chiếu cố muội, chỉ vì ta muốn tìm cho muội một mái nhà, tìm cho muội có chỗ lui tới, ai da ... nếu muội chẳng chê, chẳng chán ghét ở bên ta sẽ bị lắm buồn phiền, thì cứ đi theo ta?.

A Tử gạt nước mắt, nói:

- Thật vậy sao? Huynh nói lời, huynh có giữ lời không?.

Tiêu Phong gật gật đầu, nói:

- Giữ! Muội không chịu lấy chồng, sống cơ khổ linh đinh, ta chẳng yên tâm!

A Tử giậm chân nói:

- Từ giờ trở đi, đừng nói chuyện gả bán của muội nữa!.

Tiêu Phong bảo:

- Đừng giậm chân như vậy, cẩn thận chỗ vết thưong kìa! Được, từ giờ trở đi, ta sẽ không nói chuyện đó nữa!

Hai người đang trò chuyện, bỗng thấy một kỵ sĩ từ xa di chyển đến, thân mình quấn trong một tấm chăn màu đỏ, trên đầu đội mũ lụa có kết lông vũ, đầy trời hoa tuyết bay phơi phới xoay quanh người, chẳng mấy chốc, khi đến gần, thấy gò má ửng đỏ vì gió rét, thêm phản ánh màu đỏ tấm chăn khoác trên người, vẻ mặt cực kỳ kiều diễm. A Tử không vui, cô than:

- Coi kìa, cô Công Chúa Mông Cổ đã lại tìm đến kìa, sao cô cứ bám riết vào huynh!.

Tiêu Phong khẽ lắc đầu, ông gượng cười, không nói gì.

- Tiêu đại ca, muội về rồi đây này! - Tân Nguyệt khoát tấm chăn ra đằng sau, bước vào nhà.

A Tử thấy hai tay nàng trống trơn, cô chẳng ngăn được câu hỏi:

- Công chúa về sớm quá, cô đã không săn được hoả hồ ly sao?.

Tân Nguyệt đưa tay cởi
mũ, nàng thở dài, nói:

- Săn được chứ, được tới hai con, nhưng rồi đã phải thả chúng ra!

A Tử cười mát một tiếng, nói:

- Hừ ... hoá ra cô nương vẫn giữ tín ngưỡng, coi chúng là linh vật! Nếu sớm biết vậy, ta đã chẳng nói cho cô biết tỷ phu ta thích món đó, cô chẳng có được một chút phóng tâm nào!

Tân Nguyệt gỡ cái mũ ra khỏi đầu, nàng nhoẻn miệng cười, nói:

- Khoan sốt ruột, chờ nghe muội nói rồi sẽ rõ. Sáng nay, đi chẳng lâu, trong khu rừng rậm, muội đã gặp ngay một con hoả hồ ly, bình thường giống thú đó lẩn trốn nhanh lắm, nhưng con hoả hồ ly này chân bước cà nhắc, nó đang bị thương. Muội bắn một phát tên, trúng ngay vào đùi sau của nó, nó giẫy giụa, ngã lăn ra đất. Bỗng một con hoả hồ ly khác từ trong bụi rậm phóng chạy về phía con hoả hồ ly bị trúng tên, nó không ngừng kêu la. Con mới đến, khi nó thấy bọn muội, đã không bỏ chạy, mà chỉ lăng xăng bên cạnh con bị thương. Tiểu Nhạn định bước đến nhặt con trúng tên, nó liền xông ra định cắn chân Tiểu Nhạn. Tên quân sĩ đứng kế bên phóng trường mâu ra đâm, nó tránh phải, né trái, miệng không ngừng kêu la, dường như không nỡ bỏ đi. Muội thấy tội nghiệp, bèn bảo tên quân sĩ đừng làm nó bị thương. Muội xem kỹ con bị trúng tên, thấy nó chỉ bị vết thương nơi đùi, không bị nguy đến tính mạng. Muội đoán chúng là một đôi, sợ muội bắt đi một, nó không muốn xa nhau. Người ta thường bảo, sống có đôi như chim, khi gặp hoạn nạn chim cũng kéo nhau bay vù, hai con vật nhỏ này chúng nó lại tận tình với nhau như thế, muội thấy bất nhẫn, muội sai quân sĩ buộc thuốc chữa trị vết thương của nó, xong rồi muội cho thả cả hai. Cuối cùng muội chỉ săn được có một đôi gà rừng đem về cho huynh dùng. Tiêu đại ca, muội thật ngốc nghếch, huynh thấy muội đáng trách không?.

Tiêu Phong lắc đầu, nói:

- Công chúa là một cô nương có lòng thiện lương, đâu có ngốc nghếch đâu!.

Rồi ông ngước nhìn A Tử, nói:

- A Tử, nếu là muội, thể nào muội cũng sẽ không thả đâu! Từ giờ, muội hãy học theo Công chúa, thay đổi tính khí hung hăng của muội đi!.

A Tử bĩu môi, cô lắc đầu lia lịa, nói:

- Cô ấy là cô ấy, muội là muội, muội nghĩ muội đâu có gì tệ hại đâu, việc gì muội phải đi học cô ấy! Bảo muội học cái dớ dẩn của cô à? Bắt được vào tay rồi lại thả đi, muội chẳng có ngớ ngẩn vậy!

Tiêu Phong không biết phải cười hay khóc, ông biết rõ tính nết chanh chua của cô, Tiêu Phong chỉ đành nhăn mặt nhíu mày, không làm gì khác hơn được!.

Tân Nguyệt được Tiêu Phong tán thưởng, nàng không khỏi thấy vui sướng trong bụng, bèn đến ngồi cạnh Tiêu Phong, nói:

- Tiêu đại ca, muội hứa kiếm hoả hồ ly cho huynh, muội chưa làm được, để mai muội sẽ nấu vài món Nam triều mời huynh cùng A Tử cô nương dùng thử. Chuyện kia, muội xin lỗi huynh!

Tiêu Phong xua tay, nói:

- Không cần đâu! Công chúa chẳng sai trái, đâu cần xin lỗi hạ thuộc, Tiêu Phong ngàn lần chẳng dám nhận!

Tân Nguyệt vội nói:

- Huynh dĩ nhiên khác, muội thật lòng xin lỗi huynh.

Lời thốt ra, Tân Nguyệt chợt thấy mình đã vô ý thổ lộ tâm tình, nàng chẳng khỏi ngượng, đỏ bừng mặt!

Tiêu Phong từ lúc bị A Tử bám theo, ông truy ra nguyên nhân, do lúc trước vô ý đả thương cô, ông đã chẳng tị hiềm nam nữ, ngày đêm ôm cô bên mình để duy trì chân khí cho cô, lúc bấy giờ vì tình thế bó buộc, giờ đây, ông thấy A Tử bỏ phí tuổi thanh xuân đi tìm mình, trong lòng ông không khỏi hối hận. Tình ý Tân Nguyệt dành cho mình, dĩ nhiên A Tử thấy rõ từ lâu, bây giờ tiện có A Tử ở đây, Tiêu Phong quyết định giữ một khoảng cách nhất định với Công chúa, tránh tạo cơ hội cho Công chúa tiến đến gần; Giọng điệu, cung cách ông luôn giữ phận kẻ dưới, cộng một chút lãnh đạm, hy vọng tình cảm cô dần dần nhạt phai đi, lâu ngày, sẽ tự cô ta cắt đứt. Vừa rồi Tân Nguyệt buột miệng thổ lộ tâm tình, Tiêu Phong giả vờ không để ý, ông thấy cô đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống thấp, Tiêu Phong không biết phải nói gì, trong bụng ông thở dài sườn sượt. A Tử thấy tình cảnh đó, cô buồn vui lẫn lộn, buồn vì Tiêu Phong trong lòng chỉ có mỗi A Châu, con gái trong khắp cả thiên hạ chẳng ai làm ông động tâm, mình cũng trong số đó, ròi cô vui vì Tiêu Phong đã không để ý người khác, đến ngay Công chúa Mông Cổ này, đoan trang mỹ lệ là vậy mà ông cũng không để mắt tới. Mỗi người một tâm sự, họ trầm ngâm, không nói năng gì.

- Ha ha ha! - một tràng cười từ bên ngoài vọng vào, tiếng vén rèm cửa, rồi một nam tử mình vận chiến bào trắng bước rảo vào, cười nói:

- Tiêu tướng quân, ông thật tốt số quá, được hai mỹ nhân làm bạn, nên từ khước đi săn cùng ta!

Tiêu Phong đứng dậy nhường chỗ ngồi, ông nói:

- Vương gia chớ cười, hôm nay ngài đi săn, sao trở về sớm thế? Ngài săn được những gì?.

Người mới vào là Hốt Tất Liệt, y vừa cười vừa vỗ vai Tiêu Phong, nói:

- Không có ông đi cùng, bọn ta chả săn được gì! Vắng mặt tay thiện xạ hạng nhất dưới trời, thu hoạch săn bắn đủ bíết trước kết quả ra sao rồi. Ta đâu định về sớm, nhưng khi thấy cô em gái bảo bối đòi về trước, ta mới nghĩ nên mau đến thăm ông cùng cô tiểu di tử ông, để ông biết rằng, chẳng phải chỉ mỗi mình em ta nghĩ đến ông, mà còn có cả ta nữa!.

Nói xong, y ngó Tân Nguyệt, cười ầm. Tân Nguyệt đang bối rối, nàng bị Hốt Tất Liệt nói một thôi như vậy, chẳng chịu nổi, nàng giậm chân kêu lên:

- Ca ca!.

--- Xem tiếp hồi 25 ---

Truyện convert hay : Đô Thị Chiến Thần Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện