Thiên Mã Hành Không

Trá Tử Chi Kế


trước sau

Đường Chính bước vào biệt viện, đến trước phòng ngủ của Đường Lăng, rón rén đưa tay gõ cửa, khẽ hỏi:

- Cữu cữu ngủ chưa ạ?

Từ bên trong, một giọng già nua hỏi lại:

- Chính nhi đấy hả? Ta chưa ngủ, vào đi.

Đường Chính mở cửa, nhìn thấy Đường Lăng ngồi cạnh mép giường, mình không vận trường bào. Vì Đường Lăng ít muốn bị quấy rầy, do đó Đường Chính hiếm khi đến thăm hỏi lão. Trông kỹ Đường Lăng, gã thấy ông già đi nhiều so với lần thăm viếng nửa tháng trước đây. Gã chợt nhớ ra, suốt đời, Đường Lăng không vợ con, tính tình nhạy cảm, chỉ ru rú trong Thu Phong các, hiếm khi ra ngoài, lão không thích bị làm rộn, cả người thân trong gia đình lão cũng không muốn đến thăm hỏi nhiều. Trước đây, Đường Chính ngỡ tính khí nhạy cảm là bẩm sinh của lão, giờ đây, gã nhận thấy có điều gì đó kỳ quái bên trong.

Đường Chính chắp tay chào Đường Lăng, thưa:

- Cháu đêm hôm khuya khoắt phải đến làm rộn cữu cữu, cháu áy náy lắm, chỉ vì có một chuyện mù mờ, cháu đặc biệt đến xin cữu cữu giải thích.

Đường Lăng chỉ vào cái ghế trước giường, bảo:

- Ngươi ngồi xuống đấy, rồi nói xem chuyện gì vậy?

Đường Chính ngồi xong, gã nhỏ giọng hỏi:

- Cữu cữu có biết người cha thân sinh ra cháu?

Nét mặt thoáng biến sắc, Đường Lăng im lặng hồi lâu, rồi đáp:

- Mẫu thân ngươi lúc tại thế đã chẳng bảo cho ngươi hay à? Cha ngươi vốn không chút tiếng tăm gì trên giang hồ, ông được cái tính tốt ghét kẻ ác như ghét thù nhân, ông vì mắc bệnh nặng, đã mất ngay khi ngươi chào đời. Nhân Đường gia không có con trai nối dõi, ngươi đã đổi qua họ Đường bên mẹ, để tiếp nối dòng dõi. Đêm hôm khuya khoắt, ngươi đến đây chỉ để hỏi có vậy thôi sao? Mà chẳng phải toàn những chuyện ngươi đều đã hay biết cả rồi ư?

Trong ánh đèn lù mù, Đường Chính thấy rõ vẻ bối rối trên mặt Đường Lăng. Là người lịch lãm giang hồ, gã từng đụng chạm không biết bao nhiêu người, mọi biểu hiện nhỏ nhặt nhất của đối phương đừng hòng lọt qua được mắt gã. Đôi mắt long lanh sáng, gã hỏi lại:

- Cữu cữu, lời đó xác thực chăng? Cháu suốt đời chưa từng biết mặt cha đẻ ra mình, trong lòng khắc khoải, hiện không còn người thân nào khác, cháu trong lòng có nghi vấn, mọi giải đáp chỉ nhờ cữu cữu hết lòng chỉ bảo, hòng tránh cho cháu mang hận cả đời!

Đường Lăng rủ thấp đầu xuống, hai tay xiết chặt tấm áo vào người, lão đáp:

- Cữu cữu dĩ nhiên không lừa gạt ngươi, nếu ngươi không tin lời ta, ít ra cũng phải tin người mẹ đã khuất của ngươi! Ngươi cho là bà ấy lừa dối ngươi hay sao?

Nghe câu nói, Đường Chính nhớ đến tình cảm từ ái của mẹ, bất giác trong lòng sinh mê loạn, gã trầm ngâm hồi lâu, bỗng lên tiếng hỏi:

- Cữu cữu chắc có biết một nhân vật tiền bối tên Lục Thu? Xưa kia, bà ấy mang danh Ngọc Diện La sát?

Đường Lăng giật mình, cơ thịt rên mặt dường lão co rúm lại, lão run giọng:

- Gì vậy? Ai là Lục Thu? Ta căn bản không quen biết người đó. Ngươi . . . Ngươi hôm nay sao thế? Sao hôm nay ăn nói lung tung vậy?

Sự hoảng loạn tâm thần của Đường Lăng không lọt ngoài mắt gã, Đường Chính thấy đầu tóc bạc phơ ông lão đang rung lên, gã nghĩ, nếu Tiêu Phong thuật đúng sự thực, vị cữu cữu này mười phần đáng thương, lão khốn khổ vì tình, đến độ suốt đời trốn tránh, sống ẩn dật trong gian nhà nhỏ này! Đường Chính bỗng động tâm, hỏi:

- Cháu có lần nghe mẹ cháu bảo biệt viện này xưa có tên Chi Lan các, vì có nhiều kì hoa di thảo, toàn do chính tay cữu cữu vun trồng. Tại sao khi cữu cữu dọn vào ở, lại đem tên nó đổi thành "Thu Phong các"? Thật ra, cái tên "Chi Lan các" mới gợi đúng nơi chốn, cháu không hiểu rõ lắm, lý do nào khiến cữu cữu đổi tên đó vậy?

Đường Lăng toàn thân run rẩy, khoé mắt lão ánh lên nét đau khổ cùng cực, nhưng thoáng một cái, lão ngẩng đầu ngó Đường Chính, cố nét giận dữ trên mặt, bảo:

- Chính nhi, nửa đêm ngươi đến quấy rầy ta, chỉ để hỏi mấy cái chuyện đó hả?.

Lão nói xong, cởi áo ngoài, rồi xua xua tay bảo:

- Cút đi! Ta đi ngủ đây, chẳng rỗi hơi ngồi nghe ngươi quấy rầy vô lý!

Dẫu Đường Chính có muốn hỏi nữa, gã cũng chẳng thể mở miệng, gã đành đứng lên cáo từ:

- Xin cữu cữu bớt giận, cháu đến quấy rầy, tội đó đáng chết, bây giờ cháu xin rút lui, chúc cữu cữu ngủ ngon.

Nói xong, gã chắp tay chào, rồi cung cung kính kính đi lùi ra.

Ra khỏi Thu Phong các, Đường Chính đứng tại đầu hành lang dài trước căn nhà, thật lâu ... ánh đèn trong phòng Đường Lăng vẫn không tắt. Gã thở dài, phiền muộn vô cùng. Gió bấc rì rào thổi qua, trong ánh trăng mờ nhạt, một phiến lá vàng chầm chậm rơi xuống, nhãn châu Đường Chính hướng về vòm cửa biệt viện, ba chữ lớn "Thu Phong các" đập vào mắt, khiến gã không khỏi nghĩ nhớ biểu tình trên mặt Đường Lăng lúc nghe gã nhắc tên Lục Thu, gã thấy nó có phần kỳ quái, vậy rút cục, thực hư của câu chuyện là thế nào đây? Cớ gì ông cậu ruột bình thường thận trọng và kiêu hãnh lại bị lúng túng, phải nói qua quít? Biết bao nghi vấn ngổn ngang trong lòng, gã gạt phát tất cả sang một bên, nghĩ bụng "Đến đâu thì đến, mình phải tìm ra gốc gác sự tình! Ngày mai, phải theo hai người Tiêu, Dương đi Thiên Sơn một chuyến!"

Sáng sau, Tiêu Phong và Dương Qua vừa thức giấc, Đường Chính đến gặp, nói:

- Cả đêm qua, tôi không ngừng suy nghĩ! Việc này quan hệ trọng đại, tôi phải đến tận nơi tìm hiểu rõ ràng, kẻo chết không nhắm được mắt! Không hiểu hai vị đại hiệp có thể gắng sức giúp tôi gặp bà Lục La sát đó cùng Nghiêm ... Nghiêm tiền bối?

Dương Qua cười, đáp:

- Đúng ra, không cần chứng cớ gì nhiều, khi ông gặp tiền bối Nghiêm Phức, thể nào ông cũng sẽ tin chắc mình là con ruột của ông ấy, hai người dường như được đóng ra từ chung một khuôn!

Tiêu Phong gật đầu, nói:

- Không sai! Nhưng trong thiên hạ, cùng tướng mạo chưa chắc đã cùng quan hệ ruột thịt, cho nên, muốn giải đáp những nghi vấn trong lòng Đường đại hiệp, tôi nghĩ ông cứ y theo kế của chúng tôi, nếu thực hiện hoàn hảo, tự khắc Đường đại hiệp sẽ nhận biết rõ ràng chân tướng, chỉ tạm thời uỷ khuất Đường đại hiệp một chút thôi.

Đường Chính đứng lên, nói:

- Chỉ cần làm sáng tỏ sự việc, Đường mỗ dẫu bị ủy khuất chút đỉnh, đâu nề hà gì! Diệu kế của hai vị ra sao, xin nói rõ ra, hôm nay, Đường mỗ tháp tùng hai vị đi Thiên Sơn.

Tiêu Phong cùng Dương Qua trình bày kế hoạch cho Đường Chính nghe một chặp, rồi ba nguời dùng bữa sáng, cùng cưỡi ba con tuấn mã của Đường gia, nhằm hướng Thiên Sơn thằng tiến.

Về đến chân núi Thiên Sơn, trời đã gần tối, ba người bỏ ngựa đi bộ, Dương Qua chỉ về phía đồi núi nơi xa bảo Đường Chính:

- Nơi đó có nhà của tiền bối Nghiêm Phức, cách đấy ba dặm nữa là Di Hận cốc của Lục tiền bối. Ông hãy cùng Tiêu huynh đi Di Hận cốc, tôi đến gặp Nghiêm tiền bối báo tin.

Đường Chính dõi mắt về chốn xa xăm đó, gã thấy tuyết trắng ngần mọi nơi, khí lạnh thấu xương, gã thầm nghĩ hai lão nhân cư ngụ tại nơi ấy gần năm mươi năm, đã trải qua không ít nhọc nhằn. Nếu thực sự Nghêm Phức là cha đẻ ra mình, bốn mươi chín năm ròng ông phải chịu bao cay đắng, gã làm con mà lại không thăm chẳng hỏi, thiên hạ tối đại bất hiếu, đến thế là cùng!. Nghĩ vậy, trong lòng gã bồi hồi khôn tả.

Tiêu Phong bảo Đường Chính:

- Mời Đường đại hiệp đi lối này.

Ông khởi động cước bộ, vận khinh công, thoáng chốc đã đi xa được mấy trượng. Để không quá bỏ xa Đường Chính, Tiêu Phong chỉ thi triển khinh mức độ nhỏ, dùng năm phần công lực, Đường Chính hết sức theo sau, gã miễn cưỡng cũng bám sát được.

Chẳng bao lâu, hai người đến trước cửa Di Hận cốc. Họ dừng bước. Đường Chính trông thấy ba chữ "Di Hận cốc", nét bút nghệch ngoạc vạch trên hòn đá, gã hiểu do bà bi phẫn đau thương quá độ, dùng kiếm viết nên, đúng như Tiêu Phong đã kể. Gã nghe Tiêu Phong nhỏ giọng giặn:

- Đường đại hiệp, trước khi Lục tiền bối xuất hiện, ông nên theo kế hoạch đã bàn, không hiểu Đường đại hiệp có hoàn toàn tin tưởng nơi tôi không?

- Đương nhiên, tôi không tin lời Tiêu đại hiệp, thế gian này chắc chẳng còn ai để tôi tin được!

Đường Chính nói xong, gã nhắm mắt, nằm xuống đất, vận công tụ khí một lúc, rồi nói:

- Thỉnh Tiêu đại hiệp xuất thủ.

Tiêu Phong nói ngắn gọn:

- Xin đắc tội.

Tả chưởng ông chầm chậm vươn đặt lên lưng Đường Chính, hộ vệ tâm mạch của y, nơi hữu chưởng, ông vận khí thành chỉ, điểm mạnh lên ba đại huyệt của Đường Chính là huyệt Bách hội, Kiên tỉnh và Linh đài mỗi nơi một chỉ.

Đường Chính lập tức nhũn người, bất tỉnh.

Tiêu Phong vẫn giữ tay trái trên lưng gã, ông không nghe một hơi thở nào nữa. Nguyên Tiêu Phong đã hướng dẫn Đường Chính cách thở hút để điều chỉnh nội tức, thu liễm nội lực toàn thân lại, rồi sau đó Tiêu Phong dụng kình lực hộ vệ tâm mạch của gã, điểm lên ba đại huyệt, ngắt đứt chuyển vận trong kinh mạch của gã, tạo thế giả chết! Cách đó thập phần nguy hiểm, nếu Đường Chính không thu gom được toàn bộ nội lực, hoặc Tiêu Phong xuất lực không đủ, kình lực đưa vào các trọng huyệt thiếu chuẩn xác, không thể nào tạo ra tư thế giả chết! Mà hậu quả nhẹ thì khiến gã thành tàn phế, nặng có thể đưa đến cái chết. Nội lực Tiêu Phong xuất thần nhập hóa, tuỳ nghi thu phát, nội lực Đường Chính cũng đạt mức lô hỏa thuần thanh, thủ pháp quy tức xuất phát thành công ngay. Tiêu Phong biết cách gỉả chết đó không thể kéo dài quá lâu, do nó sẽ làm trọng thương kinh mạch của Đường Chính, ông lập tức cúi
xuống, ôm xốc thân thể Đường Chính lên, bước vào cửa cốc, triển khai khinh công vượt qua ao bùn.

Đến trước gian nhà nhỏ, Tiêu Phong đặt Đường Chính xuống, tiếng nói rõ ràng, gọi:

- A Tử, ta đã giết được kẻ thù của sư phụ muội, rồi, mời sư phụ muội ra nhận xem có đúng người hay không?

Lúc đó, Lục La sát và A Tử đang ăn tối, nghe ông gọi, cả hai ngạc nhiên, nhưng A Tử nhanh chóng định thần, cô cao hứng reo lên:

- Sư phụ ,đại cừu cuả sư phụ đã trả xong, mau ra xem đi.

- Nóii gì vậy? Đại cừu của ta đã trả xong? - Lục La sát nhất thời đầu óc hồ đồ, bà hỏi - Ai đang kêu ầm ĩ bên ngoài vậy?

- Đó là tỷ phu đệ tử, hôm qua đệ tử đã nhờ tỷ phu đi giết Đường Chính và Đường Vân, chẳng ngờ tỷ phu lại trả được thù cho sư phụ sớm quá vậy!

A Tử đứng bật lên từ chiếc ghế đẩu, cô đi mở cửa, rồi quay sang bảo Lục La sát:

- Sư phụ, lão nhân gia mau ra xem kìa, cừu nhân sư phụ đang nằm ngay đó đó.

Lục La sát run rẩy, giọng bà hổn hển hỏi A Tử:

- Cừu nhân của ta chết rồi? Đích xác là đã chết rồi?

- Đúng là đã chết thật rồi! Tỷ phu đệ tử võ công cái thế, ông muốn giết ai, kẻ đó khó tránh thoát

- Tỷ phu của con? Tỷ phu cuả con là ai vậy? - Lục La sát càng run rẩy hơn, bà đứng lên, tiếng nói lắp bắp, khó nghe khó hiểu, bà nhìn A Tử, hỏi:

- Y đã giết chết Đường Vân và đứa con nghiệt chủng của thị rồi sao Tại sao y ra tay trả thù giúp ta vậy? Y thực sự có bản lãnh đó à?

A Tử sốt ruột, cô kéo bà đi ra ngoài:

- Hừ ... Sư phụ ra xem là hiểu ngay thôi ??? Đúng không!

Ra khỏi cửa, tia mắt Lục La sát vừa nhìn qua thi thể nằm trên đất nhận đúng là Đường Chính, bà chạy ào tới, nín thở, chăm chú nhìn thật lâu vào da mặt trắng bệch của thi hài, đưa tay thăm hơi thở trên mũi xong, bà rên rỉ:

- Đúng nó rồi?? Nó chết thật rồi?? Chết thật rồi! Ha ha ... chết thật rồi!.

Bà cười vang, sung sướng vô ngần, giọng cười thoả mãn sảng khoái. Đột nhiên tiếng cười dứt ngang, Lục La sát giương đôi tròng mắt đùng đục nhìn ra bốn phía, có vẻ bà muốn tìm kiếm ai đó.

Tiêu Phong trông thấy Lục La sát nhìn quanh quất, ông kín đáo đến gần Đường Chính, vung chỉ nhẹ nhàng giải khai các huyệt đạo đang bị khống chế, ông áp tay vào sau lưng, vận công truyền nội lực vào cơ thể Đường Chính, triệt giải quy tức công, đem gã về trạng thái tỉnh táo, để gã có thể nghe thanh âm chung quanh.

- Còn Đường Vân nữa? Con tiện nhân Đường Vân đó? Thi hài nó đâu?

Lục La sát quay nhìn Tiêu Phong, bà liền miệng tra hỏi, ngữ điệu có phần thay đổi.

Tiêu Phong chắp tay chào bà, đáp:

- Đường Vân chết đã lâu, từ hơn hai năm về trước! Cừu nhân của tiền bối hiện giờ đều đã chết cả rồi.

- Sao? Chết cả rồi ư? - Lục La sát nhảy nhổm như vừa bị ong chích - Sao nó chết sớm quá vậy? Ta chưa chính mắt thấy xác nó, là nó chưa được chết! .

Bốn mươi chín năm nay, mỗi ngày, mỗi đêm, bà nghiến răng thống hận kẻ thù, bỗng nhiên hay tin cừu nhân đã chết, nhất thời bà không tin đó là sự thực, bà định thần, nhìn kỹ thi thể Đường Chính, cuối cùng đích xác bà chẳng phải đang nằm mộng. Bà chẳng ngăn được tiếng cười dài:

- Ha ha . . . Chết rồi! Chết ráo cả rồi ! Ha ha ... Nghiêm Phức đâu? Để cho nó chính mắt nhìn cái chết của con nó, cho nó được biết tư vị đó ra sao! Ha ha ! Ta muốn nó đau khổ, không chết ngay được, muốn nó chết không nhắm được mắt!

- Chính nhi ? Con Chính cuả ta đâu?- . Một giọng già nua vọng đến từ phía cửa cốc, cùng lúc với tiếng chân người thình thịch chạy tới. Nghiêm Phức được Dương Qua đỡ, lão đang vượt qua ao bùn, cập rập đến trước gian nhà.

Thoáng thấy Nghiêm Phức, Lục La sát giật mình, bà ngưng cười một lúc, rồi cả tiếng cười to hơn nữa, giọng nói đậm nét oán độc:

- Ha ha . . . Ngươi ... lão già chết giẫm kia, đến thật là đúng lúc! Con trai ngươi chết rồi! Chết ngay trước mặt ngươi đây này!

Nghiêm Phức nhìn thoáng qua thi thể trên đất, lão nhận biết rõ là Đường Chính, lão chẳng ngăn được cơn run lập cập toàn thân. Đứa con Nghiêm Phức chẳng dám nhìn nhận và cũng giấu nó chuyện mình làm cha nó, đứa con lão đã từng bao phen lén lút rình mò nhìn xem nhiều lần, bao phen thấy nó giống mình như tạc. Do đó, Lục La sát chỉ đưa mắt nhìn sơ qua đã nhận biết ngay y là con đẻ của Nghiêm Phức. Nghiêm Phức đã được Dương Qua thuật lại câu chuyện của A Tử kể cho Tiêu Phong, rằng Tiêu Phong đã chịu lời Lục La sát đi giết Đường Chính để trả thù hộ. Hiện Đường Chính đang trên đường đến Di Hận cốc, Nghiêm Phức sợ mất vía, lão bèn đi nhanh đến đây, hy vọng kịp cứu mạng thằng con, lẫo đâu ngờ đến chậm một bước, là Đường Chính đang phơi "thây" trên đất. Lão đến bên thi thể, gục xuống "xác" chết, khóc rống, bên tai ầm ĩ tràng cười dài của Lục La sát, mắt nhìn thi hài Đường Chính trên đất, trong lòng lão quá sức thương tâm, tin chắc Đường Chính đã chết thật rồi, lão ngồi bên xác con, nước mắt tuôn rơi:

- Chính nhi! Chính nhi, là cha đã hại chết con rồi!

Dưới ánh sáng trăng lạnh lẽo, trong gió bấc gào rú, hoà cùng tiếng khóc của Nghiêm Phức, thanh âm nghe thê lương xiết bao, nhuộm nỗi đau thê thảm khôn tả .

Lục La sát tràng cười dài không dứt, bà nhìn Nghiêm Phức phủ phục bên xác con, đau khổ khóc lóc, giọng oán hờn, bà bảo:

- Cuối cùng, ngươi cũng nếm tư vị thống khổ đó? Ngươi hại ta đau khổ đã năm mươi năm ròng, hôm nay, ông trời có mắt, đại cừu ta trả xong, chính mắt ta thấy lão giã chết tiệt nhà ngươi khóc con, ngươi đau khổ mà chẳng chết ngay được, ta giờ có phải chết, cũng hả lòng mà nhắm được mắt!

Nghiêm Phức giương cặp mắt đỏ ngầu nhìn bà, hỏi:

- Bà oán hận ta năm mươi năm nay? Năm mươi năm nay, ta chịu đựng cái oán hận đó, mà giận hờn bà chẳng giảm một chút nào? Bà giận ta, cứ giết ta, ta đã sớm bảo từ lâu, tính mạng này của ta nằm trong tay bà, bà lấy đi lúc nào chẳng được! Chính nhi vô can, tại sao bà chăm chăm muốn giết nó?

Lục La sát nghiến răng, nói:

- Nó là con của Đường Vân và ngươi, nhất định phải chết!

Nghiêm Phức trầm ngâm hồi lâu, lão đưa ánh mắt đầy từ ái nhìn vào Đường Chính, nói nho nhỏ:

- Giờ nó chết rồi, bà giết luôn ta đi, cho vơi hận thù trong bà.

- Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao? - Lục La sát hung hăng lớn tiếng, tiếp theo là tiếng cười lạnh - Ta không muốn giết ngươi, ta để ngươi sống trong niềm đau khổ cùng cực đó đến ngày cuối cuộc đời!

Nghiêm Phức cố một nét cười, lão nói:

- Ta đã đau khổ năm mươi năm nay rồi, để trả món nợ trước đây ta đã làm nên tội nghiệt cùng bà, nay đại cừu bà đã trả xong, ta không còn tội nợ gì nữa, thế gian này không còn gì quyến luyến, ta sẽ theo con Chính của ta ra đi! Lúc sống, đã chẳng nhìn được mặt nhau, ta hẹn gặp bà nơi chốn âm phủ!.

Nói xong, hữu chưởng lão hươi lên, dáng mạnh vào ngực. Nghiêm Phức quyết lòng cầu tử, nhát đập đó đã gom hết sức tàn, chuyện xảy ra quá nhanh, Tiêu Phong cùng Dương Qua đứng ngoài xa, họ muốn ngăn cản cũng không kịp. Đến ngay cả Đường Chính, gã dù nghe rõ từng tiếng Nghiêm Phức rót vào tai, vì quy tức chưa hoàn toàn triệt bỏ, nội lực gã chưa vận lên được, tay chân mềm nhũn vô lực, gã muốn kêu thét mà tiếng nói chẳng ra đến cửa miệng, ruột gan trong gã nhộn nhạo.

Lục La sát là người ở kế cận Nghiêm Phức, nhất thời bao nhiêu ý niệm chuyển động trong đầu bà. Đúng lúc đó, từ bên trên Nghiêm Phức, làn quét của ngọn bổng phạt mạnh tới, giáng đúng vào hữu chưởng của Nghiêm Phức.

Vai Nghiêm Phức bị đả kích mạnh, thủ kình lão không xuất ra được, nghe "hự" một tiếng, hữu chưởng lão đập vào ngực cùng lúc huyệt đạo trên vai bị chế ngự, lực đạo trên bàn tay bị triệt tiêu, nên dù đập trúng vào ngực, kình lực trong tay không còn khả năng làm phương hại đến nội tạng lão.

--- Xem tiếp hồi 46 ----

Truyện convert hay : Đan Hoàng Võ Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện