Khi tấm ván gỗ đang trượt êm trên mặt ao đầm, ao đầm phía trước mặt mọi người bỗng nhiên sôi lên ùng ục như bị đun sôi, không ngừng tạo ra bong bóng.
Hoán Quân cảnh giác dừng lại, mọi người đều đề cao cảnh giác nhìn đầm lầy đột nhiên biến đổi phía trước.
“Sùng sục, sùng sục..”. Bong bóng nước không ngừng vỡ ra.
Hình như có thứ gì đó sắp trồi lên. Tất cả mọi người nhíu mày cẩn thận nhìn mặt đầm lầy.
“A, là tên khốn kiếp kia hạ cấm chế!” Khi mà tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác, một vật thể cực lớn bất chợt phóng lên cao, kèm theo tiếng mắng, bùn nhão bay tứ tung khắp nơi.
Mọi người nhìn vật thể trước mắt mà trợn mắt há mồm, thân thể khổng lồ, mai rùa màu xanh góc cạnh rõ ràng. Trên cái đầu trụi lủi là đôi mắt nhỏ hí trừng lớn nhìn phía trước, khi thấy rõ tình huống trước mắt, Huyền Vũ ngây ngẩn cả người, mây mù bao phủ không trung lúc này lại mang theo ánh sáng len lỏi. Rốt cuộc cấm chế này là cái gì? Không ngờ lại khủng bố như thế.
“Huyền, Huyền Vũ!” Bạch Hổ cùng Thanh Long trăm miệng một lời mang theo âm rung lắp bắp hô lên.
“Hử?” Huyền Vũ quay đầu lại, sau khi thấy được phiên bản thu nhỏ của Thanh Long cùng Bạch Hổ ngơ ngẩn, chân mày đang nhăn lại liền giãn ra, cao hứng bơi qua đây, “Sao hai ngươi lại cùng xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là cố ý tới tìm ta ?”
“Ta phi!” Bạch Hổ một câu liền phỉ nhổ nó, “Ngươi chỉ biết nằm mơ hão huyền!”
“Tìm ngươi? Ngươi nằm mơ đấy à, chúng ta trốn ngươi còn không kịp!” Thanh Long nói chuyện dáng vẻ đầy căm phẫn.
“Oa, các ngươi tuyệt tình như vậy sao?”. Huyền Vũ một bộ vô cùng bi thương, một chân đặt lên tấm gỗ của bọn họ, bàn chân thật lớn thiếu chút nữa thì khiến tấm ván gỗ bị lật úp.
“Cút xa một chút”. Bạch Hổ kinh hoảng nhìn bùn nhão bẩn thỉu xung quanh, hiện tại nó không có pháp lực, nếu như mà ngã xuống là rơi vào trong đám bùn lầy này đó.
“A?” Huyền Vũ ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện xung quanh đầm lầy đều bị hạ cấm chế. Sau đó Huyền Vũ quay đầu nhìn đám Diệp Vân, lại nhìn nhìn Bạch Hổ, “Này, cấm chế này không phải là do các ngươi hạ đấy chứ?”
“Ngươi là heo hay là thần thú hả?” Bạch Hổ khinh bỉ nhìn Huyền Vũ.
“Rất rõ ràng là heo!” Thanh Long tiếp lời, “Ngươi không có mắt nhìn hay sao? Chúng ta hạ cấm chế xong sau đó lại còn vất vả vượt qua đầm lầy thế này hả? Chúng ta không muốn bay sao? Chúng ta tự vẽ thêm việc để làm sao? Ngươi cho rằng ai cũng ngu xuẩn giống như ngươi sao?”
Đám người Diệp Vân nhìn ba thần thú đang không ngừng chiến tranh bằng miệng, có chút không biết nói gì.
“Hai ngươi làm phản, ta cho ngươi biết, Bạch Hổ, năm đó ngươi cho rằng Khâm Nguyên là một mỹ nữ, ngươi còn nhờ ta dẫn ngươi đi..”. Huyền Vũ còn chưa nói xong, Bạch Hổ đã sốt ruột giơ chân lên cắt ngang lời nó.
“A, Huyền Vũ yêu dấu, chúng ta tới đây tìm ngươi nha. Ngươi anh minh thần võ, thông minh cơ trí”. Nghe Bạch Hổ nói vậy khiến mọi người đều dở khóc dở cười, đây rõ ràng là nói dối, mà tâng bốc cũng quá luôn rồi.
“Còn ngươi, Thanh Long, năm ấy, ngươi vì..”. Huyền Vũ còn chưa nói hết, Thanh Long cũng vội vàng cắt ngang.
“Huyền Vũ, Bạch Hổ nói rất đúng, quá đúng. Chúng ta chính là đến tìm ngươi nha. ( tỉnh lược bớt năm trăm từ nịnh hót phía sau. )” Dáng vẻ sợ hãi kia của Thanh Long khiến đám Diệp Vân cô cùng tò mò, rốt cuộc thì Huyền Vũ nắm được nhược điểm gì của bọn nó trong tay? Hoán Quân nhìn thần thú Huyền Vũ trước mắt mà trừng lớn ánh mắt. Thần thú nha, ở nơi gần Thiết Huyết môn như vậy lại có thần thú, vì sao mình chưa từng phát hiện ra nó chứ? Mặc dù là Huyền Vũ đứng chót trong tứ thần thú, nhưng đây cũng là thần thú nha! Nếu như mình cũng có thể có được thần thú, vậy thì danh tiếng của mình và thực lực của Thiết Huyết môn cũng sẽ được đề cao. Nhất định phải nắm chặt cơ hội này, tìm cơ hội làm cho Huyền Vũ nhận mình là chủ. Có điều, vì sao trong lòng có một cảm giác vô cùng quái dị, một đám thần thú này thoạt nhìn sao lại có vẻ không đứng đắn như vậy?
“Đây là chủ nhân của các ngươi?” Huyền Vũ liếc mắt nhìn nhìn Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn.
“Đúng, chúng ta đi tìm Thổ Linh châu, ngươi nhất định là biết đúng không?” Bạch Hổ gật đầu hỏi nhỏ.
Huyền Vũ nhìn trời không nói gì.
“Ngươi quả nhiên biết, mỗi lần ngươi đều là như vậy. Biết đến không nói, chuyện không biết thì lại ba hoa”. Thanh Long có vẻ như hiểu rất rõ phẩm hạnh của Huyền Vũ, lập tức vạch trần vẻ ra vẻ của nó.
“Biết thì làm sao? Cấm chế này là ai hạ? Làm hại ta không thể thi triển được chút pháp lực nào”. Huyền Vũ oán trách, trong lòng lại vô cùng nghi hoặc, lẩm bẩm: “Lúc trước không có cấm chế nha, vì sao các ngươi tới lại có chứ?”
Diệp Vân nghe Huyền Vũ nói vậy, trong lòng trầm xuống, cảm giác bất an kia lại xuất hiện. Lạc Tâm Hồn cũng phát giác liếc mắt nhìn Diệp Vân, quả nhiên thấy được ánh mắt lo lắng của Diệp Vân, đang muốn mở miệng nói gì đó.
Lúc này, Hoán Quân lại vội mở miệng lấy lòng: “Trước đây, chúng ta có tới đây cũng không hề thấy có cấm chế , hôm nay hình như đột nhiên có cái gì đó hình thành cấm chế”.
Đột nhiên có cái gì hình thành? Huyền Vũ híp mắt nhìn mọi người, không để ý đến Hoán Quân, mà ánh mắt đã đảo qua người Diệp Vân còn có Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong, mũi thở phì phò nói: “Chẳng lẽ là do mấy người các ngươi tới đây nên mới có cấm chế?”
“Hẳn là trùng hợp”. Lạc Tâm Hồn lạnh lùng lên tiếng. Bởi vì khóe mắt hắn thấy sắc mặt Diệp Vân trở nên tái nhợt.
“Đúng, trùng hợp!” Bạch Hổ hừ hừ quơ chân nói, “Ngươi mau nói xem Thổ Linh Châu kia ở đâu? Chúng ta có việc gấp a. Không có thời gian chơi với người đâu”.
“Ta việc gì phải nói cho ngươi biết, có cái gì tốt chứ?” Huyền Vũ hừ lạnh.
“Oa, lời này mà ngươi cũng nói được sao, ngươi là thần thú đấy nha! Hẳn là phải lấy muôn dân thiên