Edit : Hà Đoàn
Thanh Dịch theo kẽ tay thấy được Diệp Vân đang cúi đầu nhìn sách trong tay, trong ánh mắt có một tia phức tạp. Có liên quan đến khẩu quyết này, ông cũng chưa có nói hết, bởi vì Thanh Sơn cho tới nay cũng không có đứa trẻ nào còn nhỏ như vậy mà có thể đem khẩu quyết nháy mắt đọc lên ở trong lòng, chỉ dựa vào ý chí cường đại thi triển pháp thuật căn bản này.
Thanh Dịch dạy cho bọn nhỏ những điều gì đó rất đơn giản nhưng cũng rất khô khan. Mỗi ngày chuyện cần làm chính là đọc thuộc lòng khẩu quyết, sau đó có thể đạt đến cảnh giới Tĩnh Tâm Sáng. Để lại một câu rằng: khi nào bọn chúng cảm giác chung quanh không còn gống như lúc trước hãy tới tìm ông. Dạy xong những điều này Thanh Dịch liền không thấy tăm hơi đâu nữa.
Diệp Vân nhìn khẩu quyết trong sách, hơi nhíu mày, những khẩu quyết trong này quả thực là khó đọc. Nhưng mà, đều là những thứ gì đây? Còn nói nếu mình có thể lĩnh hội Tĩnh Tâm Sáng, có một ngày sẽ cảm thấy chung quanh không còn giống như ngày thường?
Mấy đứa nhỏ đều ngồi xếp bằng, nghiêm túc nhìn sách trong tay. Diệp Vân nhìn quyển sách trong tay có chút không được rõ ràng, dù sao trước đây mình tiếp xúc đều là những công nghệ cao, có lý luận có căn cứ. Mà bây giờ đối mặt với những văn tự trên mặt giấy này thật sự là không hề có căn cứ hay cơ sở nào mà tiếp thụ, quả thật có chút khó khăn. Không có người nhìn thấy từ một nơi bí mật gần đó Thanh Dịch đang bình tĩnh nhìn bọn họ.
“Cơ thể con người là một tiểu chu thiên, đem chân khí chạy xuyên suốt khắp cơ thể, tập trung tinh thần
” Diệp Vân nhìn chữ viết trên quyển sách mà miệng co giật, thứ này, viết cũng quá trừu tượng rồi? Những đoạn trước đều là dạy ngồi xuống vận khí như thế nào, đoạn sau lại chính là các pháp thuận cơ bản về thủy, hỏa, mộc. Diệp Vân chợt nhớ đến khi kiểm tra thuộc tính thì thuộc tính của mình hình như là ba loại này. Chẳng lẽ sách của mỗi người không giống nhau? Sau lại xác nhận đúng như Diệp Vân suy đoán. Thanh Dịch cho bọn chúng quyển sách đoạn dạy làm thế nào để vận khí thì như nhau, đoạn sau lại căn cứ vào thuộc tính khác nhau của mỗi người mà có khẩu quyết cơ bản về thuộc tính pháp thuật của mình.
Mười năm như một ngày, năm đứa nhỏ mỗi ngày đều là tiến hành việc ngồi xuống vận khí, học thuộc khẩu quyết. Làm cho Thanh Dịch giật mình chính là biểu hiện của Diệp Vân. Khi đem quyển sách giao cho Diệp Vân nửa năm sau, Diệp Vân cư nhiên tới tìm ông.
“Sư phó, là ngài nói khi nào cảm giác xung quanh không giống với ngày thường thì hãy tới tìm ngài”. Diệp Vân đứng trước mặt Thanh Dịch nhàn nhạt nói. Lúc này khí trời đã là mùa đông, gió lạnh gào thét. Diệp Vân nhìn động tác của lão đầu trước mắt khóe miệng không khỏi co quắp, người trước mắt thật sự là một trong tứ đại trưởng lão của Thanh Sơn sao? Thực sự là người mà các đệ tử nói là pháp thuật cao cường, đức cao vọng trọng kia sao?
“Ngạch, nói một chút xem không giống ở đâu vậy”. Thanh Dịch ngồi dưới đất, trong tay đang nắm lấy cành cây. Đầu kia của cành cây là một con chim nhỏ đã sắp nướng chín, trên mặt đất đống lửa đốt cháy rừng rực. Thanh Dịch lão đầu ngồi trong một góc sáng sủa của quảng trường cứ thế mà đốt lửa nướng thịt!
Diệp Vân cũng ngồi xuống, nhìn con chim nhỏ nướng mỡ cháy xéo xèo trên tay Thanh Dịch chậm rãi nói: “Đột nhiên cảm giác được xung quanh tất cả nhìn rõ ràng hơn, xung quanh thanh âm nghe rõ ràng hơn xa hơn “.
“Cái gì?” Thanh Dịch há to mồm ngây ngẩn cả người. Không thể nào, tiểu tử này cư nhiên chỉ trong nửa năm đã học được Tĩnh Tâm Sáng cảnh giới? ‘Hắn’ còn chưa đến sáu tuổi đi? Sao có thể? Thanh Dịch lại bỗng nhiên nhớ tới các đệ tử khác đã nói trong buổi khảo hạch Diệp Vân đã biểu hiện rất xuất sắc, ngẫm lại dường như cũng là phải.
Ngay khi Thanh Dịch còn đang sững sờ, Diệp Vân nhận lấy thịt chim nướng trong tay Thanh Dịch, hít hít một hơi sau đó cắn một ngụm, chậc chậc tán thưởng, không ngờ rằng Thanh Dịch lão đầu này trình độ nướng thịt cũng không thấp. Hình như còn có hương liệu gia vị gì đó, thế giới này cũng có gia vị đồ ăn sao? Diệp Vân nhìn nhìn xung quanh Thanh Dịch nhưng không hề thấy đồ gia vị nào cả, không khỏi có chút buồn bực, lão nhân này đem đồ gia vị đặt ở đâu a?
Đến khi Thanh Dịch phục hồi tinh thần, chỉ thấy thịt chim nướng đáng yêu ngọt ngào hơn nửa đã vào bụng Diệp Vân .”Tiểu tử! Ngươi cư nhiên dám ăn vụng này nọ của ta!” Thanh Dịch lão đầu hổn hển gào thét.
“Sư phó
” Diệp Vân nhấm nháp dư âm ngon ngọt trong miệng chậm rãi nói, “Ta không có ăn vụng, ta chính là nhận từ trong tay ngài a”.
“Ngươi tiểu tử chết