Bạch Hổ lạnh lùng nhìn Diệp Vân không nói gì.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Diệp Vân cắn chặt môi, sau một lúc lâu nhắm nghiền hai mắt lại, hít sâu một hơi mở bừng mắt, trong mắt ngoại trừ đau lòng còn có kiên quyết.
“Nếu như, thực sự có một ngày như thế, ta sẽ tự tay chấm dứt sinh mệnh của nàng ấy”. Diệp Vân khó khăn thốt ra từng chữ một.
Bạch Hổ nhắm mắt lại không nói gì thêm, nằm úp sấp lại chỗ cũ, chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Đêm nay, Diệp Vân ngủ không hề ngon giấc. Trong mơ luôn xuất hiện một hình ảnh, Sở Phi Nhi bị ma hóa cười một cách điên cuồng đâm kiếm vào lưng Đoàn Dật Phong, cảm giác ấy vô cùng chân thật, khiến người ta cảm thấy bất an.
Sáng sớm, Diệp Vân vừa chuẩn bị xong để ra ngoài cùng Bạch Hổ .
“Đoàn Dật Phong đâu, người không đi tìm hắn sao?” Bạch Hổ nghi ngờ hỏi.
Diệp Vân nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần, huynh ấy gần đây cũng đã quá mệt mỏi rồi, ta không muốn làm phiền huynh ấy nữa”. Diệp Vân nói xong liền lấy truyền âm phù ra gọi cho Thanh Dịch.
“A, tiểu tử, con đi sớm như vậy sao?” Giọng Thanh Dịch mơ hồ không rõ, hẳn là vừa mới bị đánh thức.
“Ngài đừng giả bộ nữa! Mau nói cho con biết huyền thạch thiên tinh ở đâu?” Diệp Vân hừ lạnh không kiên nhẫn nói.
“À, nó ở một hòn đảo vô danh phía đông hải vực Vô Chủ, con cứ đi về hướng đông. Con sẽ thấy một hòn đảo nhỏ không có chút sự sống nào, ở giữa hòn đảo đó có một khe sâu, con hãy tới vách đá cao nhất ở đó. Dựa vào công lực của con bây giờ, hẳn là có thể lấy ra được”. Lần này Thanh Dịch lại rất thành thật, sau đó ngáp dài, “Được rồi, ta ngủ tiếp đây, con đi đường cẩn thận, chuyện linh châu cũng không cần bận tâm, lấy được bản đồ sẽ cho con”.
“Cảm ơn sư phó”. Diệp Vân mỉm cười cắt đứt liên hệ, quay đầu nhìn Bạch Hổ nói, “Chúng ta đi thôi”.
“Không gọi Đoàn Dật Phong, vậy bọn Lạc Tâm Hồn thì sao?” Bạch Hổ nghiêng đầu hỏi, nhưng bỗng nhiên lại lắc mạnh đầu, “Đừng gọi, bây giờ ta mà thấy Thanh Long liền cảm thấy phiền, hận không thể đánh chết nó”.
Diệp Vân khẽ cười, sờ sờ đầu Bạch Hổ: “Lần này, chúng ta không gọi ai, tự chúng ta đi. Đừng làm phiền họ nữa”.
“Tốt, thật là quá tốt”. Bạch Hổ nặng nề gật đầu, cười híp mắt thành đường thẳng. Một mình ra ngoài với chủ nhân, lâu lắm rồi nó mới được hưởng thụ cảm giác này. “Chúng ta đi nhanh đi, chủ nhân, chúng ta hẹn hò đi”. Bạch Hổ vô cùng vui vẻ vỗ vỗ đôi cánh nhỏ.
“Ừm”. Diệp Vân gật đầu, bỗng nhiên Diệp Vân nhíu mày nghi ngờ nói, “Đúng rồi, Huyền Vũ đâu, tại sao trở về lâu rồi vẫn không thấy Huyền Vũ?”
“Nó à, sớm chạy rồi, nói tại đây rất nhàm chán, nó dùng thần thức báo cho ta biết đi nơi khác chơi rồi. Nói có duyên phận sẽ gặp lại”. Bạch Hổ khinh thường nói.
“Vậy sao, chúng ta đi thôi”. Diệp Vân mang theo Bạch Hổ lặng lẽ rời khỏi Thanh Sơn, không hề thông báo bất kỳ người nào. Cũng chỉ có Thanh Dịch mới biết Diệp Vân đã ra ngoài.
“Phía đông hải vực Vô Chủ, chủ nhân, đó không phải là nơi mà chúng ta đã tìm được Thủy linh châu sao? Còn có có cô nàng công chúa người cá bốc đồng kia muốn kết hôn với người nữa, ha ha”. Bạch Hổ vừa nói xong liền vui vẻ.
“Ừ. Lần này hẳn là phải đi qua nơi đó. Cũng không biết cô nàng công chúa bốc đồng kia có lớn hơn chút nào không”. Diệp Vân gật gật đầu.
“Ha ha, những người cá đó còn tưởng rằng chủ nhân và Lạc Tâm Hồn là đoạn tụ đấy”. Bạch Hổ che bụng cười ra tiếng.
Diệp Vân trợn trắng mắt tức giận nói: “Cười nữa xem, ta bỏ ngươi ở lại”.
Bạch Hổ lập tức im lặng không cười.
Một người một thú cứ như vậy bay thẳng về phía đông. Hải vực Vô Chủ nhanh chóng xuất hiện trước mắt hai người.
Những hòn đảo nhỏ nằm trên mặt biển xanh biếc dần lùi về phía sau, Diệp Vân nhìn cảnh sắc dưới chân, lại không hề thấy hòn đảo nhỏ không có sự sống theo như lời sư phó. Lần trước đến, có Thanh Long cảm ứng được Thủy linh châu, dĩ nhiên là không đi chú ý những hòn đảo khác nữa.
“Chủ nhân, bay về phía trước nữa chính là địa bàn của người cá”. Bạch Hổ trợn mắt nhìn phía dưới nói.
Diệp Vân không nói gì, mà là khu động phi kiếm dưới chân bay nhanh hơn.
Vẫn bay về phía trước đi, sau khoảng nửa nén hương, bay qua địa bàn của tộc nhân ngư, rốt cuộc cũng thấy một hòn đảo nhỏ trụi lủi, phía trên không có sinh vật sống gì cả, ngay cả hoa cỏ cây cối cũng không có.
“Chủ nhân, tới, tới rồi. Chính là hòn đảo kia rồi?” Bạch Hổ hưng phấn quơ chân.
“Ừ”. Diệp Vân cũng khẽ cười, khu động phi kiếm chậm rãi hạ xuống.
“Ở sâu trong khe đá giữa đảo”. Bạch Hổ nhớ rất rõ, vừa chạm đất liền nhảy khỏi vai Diệp Vân khôi phục nguyên hình, uốn éo mông nói, “Chủ nhân, lên đi, ta chở người”.
Diệp Vân mỉm cười cưỡi đi tới, trong lòng ấm áp, nàng hiểu tâm ý của Bạch Hổ. Bạch Hổ biết đêm qua mình ngủ không được ngon giấc, vì thế không muốn làm mình quá mệt mỏi.
Bạch Hổ cõng Diệp Vân thảnh thơi đi về phía trước đi, bỗng nhiên Bạch Hổ cảm trên lưng nặng hơn, bên tai vang lên tiếng Tiếu Khinh Trần.
“Ta cũng muốn cưỡi”. Tiếu Khinh Trần lặng yên không một tiếng động xuất hiện, ngồi ở phía sau Diệp Vân.
“Ngao, ngươi đi xuống cho ta, ta sẽ không chở nam nhân!” Bạch Hổ tức giận thấp giọng gầm thét.
“Con mèo nhỏ, ngoan chút, đi mau. Nếu không ta làm thịt ngươi”. Giọng điệu thờ ơ của Tiếu Khinh Trần lại lạnh lùng mà uy hiếp khủng khiếp.
Bạch Hổ tức giận muốn chết, nhưng cũng biết nam nhân này không dễ chọc, đành phải mệt mỏi lắc lắc đuôi đi về phía trước.
“Tiếu lão đại, ngài vẫn theo ta?” Diệp Vân nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy!” Tiếu Khinh Trần trả lời đương nhiên, sau đó lại chuyển đề tài, “Vũ khí của ngươi bị hao tổn, không chỉ cần huyền thạch thiên tinh dung hợp lại để chữa trị”.
“Ngài cũng biết?” Diệp Vân kinh ngạc, bỗng nhiên trong lòng lại hiểu rõ, nam nhân này còn tồn tại siêu việt cả thần, còn có cái gì có thể giấu được hắn chứ. Sau đó Diệp Vân lại hỏi, “Vậy còn cần gì?”
Diệp Vân cũng không nóng nảy, biết nam nhân này nếu nói ra thì nhất định là có cách, cũng nhất định sẽ giúp mình. Mặc dù không biết lý do hắn làm như vậy là gì, nhưng chỉ cần hắn chịu giúp là được.
“Còn cần máu của ngươi”. Tiếu Khinh Trần híp mắt nhìn xung quanh, “Ở đây thật đúng là quá hoang vắng rồi”.
Máu tươi? Chữa trị Nguyệt Luân còn cần máu tươi của mình?
“Ái chà, nha đầu, nhìn xem, có phải là nơi đó hay không?”Tiếu Khinh Trần bỗng nhiên vươn tay chỉ vào phía trước.
Phía trước là một khe núi sâu, đối diện bọn họ là một vách đá dựng đứng, vách đá lại rất kỳ lạ, nhìn toàn cảnh mờ mờ ảo ảo.
“Huyền thạch thiên tinh hẳn là ở trong đó“. Diệp Vân nhíu mày, nheo mắt nhìn vách đá phía trước.
“Vậy đi vào“. Bạch Hổ lắc lắc đuôi, lao nhanh về phía trước.
Khi càng tới gần vách đá, Diệp Vân lúc này mới phát hiện vách núi không chỉ ở trạng thái bán trong suốt, hơn nữa còn sáng bóng như cái gương vậy, người thường sẽ không có cách nào mà leo lên được. Tiếu Khinh Trần nhảy xuống khỏi lưng Bạch Hổ, nhàn nhạt nhìn xung quanh.
Diệp Vân nhíu mày nhìn vách đá cao to trước mặt, huyền thạch thiên tinh ở bên trong? Một vách đá lớn như thế này, huyền thạch thiên tinh sẽ ở chỗ nào? Muốn lấy ra như thế nào, chẳng lẽ bổ một kiếm chém đôi, nhưng làm vậy khiến huyền thạch thiên tinh cũng bị bổ hỏng thì làm sao bây giờ?
“Chủ nhân! Ngươi xem, bên trong thứ gì đó đang động!” Bạch Hổ bỗng nhiên kinh sợ kêu lên.
Hả? Diệp Vân nghi ngờ nhìn chăm chú vào, cũng ngây ngẩn cả người. Trong vách đá bán trong suốt có một vật thể màu đen thui đang di chuyển, không có bất kỳ định luật nào cả, lúc nhanh, lúc chậm, lúc như đỏ lúc lại như đen.
“Đó chính là huyền thạch thiên tinh”. Tiếu Khinh Trần nhàn nhạt nói câu, hắn ngồi bên cạnh nhìn phía trước bỗng nhiên khẽ cười, “Ta nói có đúng hay không, tiểu tử trong kia!”
Diệp Vân quay đầu lại nhìn theo ánh mắt Tiếu Khinh Trần, lúc này mới phát hiện ra một hơi thở tồn tại. Kẻ mạnh? Lại có thể che dấu hơi thở khiến mình và Bạch Hổ đều thiếu chút nữa không phát hiện.
“Đúng, đó là huyền thạch thiên tinh, thế nhưng lần này ta nhất định sẽ lấy được nó, tuyệt đối sẽ không nhường cho ai”. Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong không, bóng đen xẹt qua trước mắt Diệp Vân, một nam tử mặc một một y phục màu xám xuất hiện trước mặt họ.
“Ngươi cũng vì huyền thạch thiên tinh mà tới?”Bạch Hổ mũi phun ra lãnh khí, “Mặc kệ ngươi là ai, chúng ta cũng sẽ không để ngươi lấy được“.
“Đây là lời ta muốn nói”. Trên khuôn mặt tuấn tú của nam tử mặc y phục màu xám kia tràn đầy chấp niệm cùng kiên nghị. Mặc dù khi thấy Bạch Hổ trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng ngay lập tức đã khôi phục.
“Ha ha, tiểu tử, nói một chút xem ngươi lấy huyền thạch thiên tinh làm gì?” Tiếu Khinh Trần bỗng nhiên mỉm cười mở.
“Không liên quan tới ngươi”. Nam tử kia hai mắt lạnh lùng, lạnh lùng phun ra vài chữ.
Sau một khắc, nam tử y phục màu xám kia đông cứng tại chỗ, một luồng uy áp kinh khủng bao phủ lấy hắn, khiến hắn không thể động đậy hay hô hấp. Một sức mạnh dời núi lấp biển thổi quét qua thân thể hắn, giờ phút này hắn như bị chìm trong dung nham nóng chảy ngàn độ, nhưng sau một khắc lại như rơi vào hầm băng vạn năm. Thống khổ, chỉ có vô tận thống khổ. Chỉ vài giây ngắn ngủi, đối với hắn lại như sự dày vò mấy trăm năm. Thân thể cùng linh hồn cơ hồ như sắp tan rã.
Diệp Vân cùng Bạch Hổ ngơ ngẩn nhìn vẻ thống khổ của nam tử trước mặt, mắt choáng váng. Đây là thực lực của Tiếu Khinh Trần sao?
“Ngươi phải nhớ kỹ, ta là rất chán ghét người khác có thái độ không hợp tác“. Lúc này, uy áp bao phủ trên người nam tử áo xám đã được thu hồi, Tiếu Khinh Trần cười híp mắt nói, dường như chuyện vừa rồi không hề liên quan tới mình vậy.
Nam tử kia khụy ngã. Hô hấp dồn dập, chậm rãi bình ổn lại nhịp tim đang cuồng loạn của mình. Trong lòng hiểu rõ, tu vi của nam nhân này trên mình rất nhiều, muốn