Ngày thứ hai, đó là lúc trăng tròn.
Mọi người dùng xong cơm cùng nhau ngồi trước vách đá chờ đợi.
“Này, Chu Dũng.” Bỗng nhiên, Diệp Vân khẽ gọi.
“Cái gì?” Chu Dũng quay đầu nhìn vẻ mặt điềm nhiên của Diệp Vân, không hiểu hỏi.
“Ngươi cảm thấy sư huynh ngươi có cái gì tốt?” Diệp Vân ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời hỏi.
“Lúc ta gia nhập phái Thương Tùng, huynh ấy là người đầu tiên cười với ta, vươn tay về phía ta.” Chu Dũng cúi đầu, nói thật nhỏ. Giọng điệu chậm rãi, tựa như đang nhớ về một ký ức xa xôi.
Diệp Vân hừ lạnh một tiếng. Con người thật đúng là động vật đơn giản, ngu xuẩn. Chính là quá cảm tính. “Phái Thương Tùng ?” Diệp Vân nhíu mày, tên này nghe hơi quen. A, đúng rồi, là một môn phái nhỏ trong giới tu chân.
“Đúng, ta là đệ tử thứ ba mươi lăm của phái Thương Tùng.” Chu Dũng trầm giọng nói, trên trán nổi lên nhàn nhạt đau thương, còn ẩn chút thỏa mãn. “Năm ấy, bởi vì thân thế ta thấp, tư chất bình thường, bị các sư huynh đệ bài xích xa lánh. Là huynh ấy, người đầu tiên mỉm cười với ta, giúp đỡ ta”
Diệp Vân híp mắt không nói gì.
Tiếu Khinh Trần bỗng nhiên cúi đầu, bàn tay chìm vào đấy, giống như đang bắt thứ gì đó, Huyền Vũ đạp bốn chân liền bị Tiếu Khinh Trần chộp trong tay.
“A, tên đáng ghét nhà ngươi, lại đến rình coi”. Bạch Hổ vừa thấy Huyền Vũ lập tức hiểu được Huyền Vũ lại trộm đi nghe lén. Đây là ham muốn duy nhất của nó.
“Nói bậy.” Huyền Vũ liều mạng đạp bốn chân ngắn của mình, “Ta đi ngang qua, là đi ngang qua. Mau buông ra.” Huyền Vũ chật vật giãy giụa, bốn chân đạp đạp muốn thoát khỏi tay của Tiếu Khinh Trần, nhưng hoàn toàn không có cách nào thoát ra được. Huyền Vũ vô cùng buồn bực trong lòng, gần đây thật đúng là xui xẻo, toàn gặp phải cao nhân. Đầu tiên là Diệp Vân chỉnh mình, bây giờ là nam nhân mặc áo trắng này.
“Huyền Vũ” Chu Dũng kinh ngạc lên tiếng, không thể tin nổi nhìn Huyền Vũ trong tay Tiếu Khinh Trần, thần thú Huyền Vũ thế mà lại xuất hiện ở đây? Mà nam nhân này chỉ tùy ý liền dễ dàng đem Huyền Vũ trốn dưới đất kéo ra ngoài.
“Buông ta ra, buông ta ra”. Huyền Vũ chật vật đạp chân.
Diệp Vân mặt không biến sắc nhận Huyền Vũ từ tay Tiếu Khinh Trần. Huyền Vũ vui sướng trong lòng, ha ha rốt cuộc cũng được cứu. Ai ngờ, Diệp Vân đem Huyền Vũ đặt ngửa lên trên mặt đất, lại dùng một tay xoay, Huyền Vũ liền chuyển động quay tròn trên mặt đất.
Tiếu Khinh Trần trừng mắt, bình tĩnh nhìn Huyền Vũ đang bị quay tròn trên mặt đất, rất thú vị nha.
“Để ta, để ta. !”, Tiếu Khinh Trần nổi lên hứng thú, đặt mông xuống đẩy Diệp Vân ra, vươn tay không ngừng xoay xoay Huyền Vũ.
Huyền Vũ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong ngực bị đè nén khó chịu, chỉ muốn phun, nhưng lại không có cơ hội phun ra.
“Tiền, tiền bối, như vậy quá tàn nhẫn rồi”. Chu Dũng ở một bên nhìn không nổi. Thần thú Huyền Vũ vậy mà bị Tiếu Khinh Trần cùng Diệp Vân đùa bỡn, hai người đều đùa đến quên hết tất cả, một bên mặt không cảm xúc, một bên vui cười không dứt.
Tiếu Khinh Trần không để ý tới, vẫn vui vẻ dùng tay quay tròn. Diệp Vân híp mắt không biểu cảm, ngồi chồm hổm một bên nghiêm túc quan sát. Bạch Hổ cười đau cả bụng, ôm bụng lăn trên mặt đất.
”Tiền bối, sao các người lại làm vậy” Chu Dũng rốt cuộc nhìn không được nữa, cố lấy dũng khí vươn tay bắt lấy Tiểu Huyền Vũ ôm vào lòng, trừng mắt nhìn Tiếu Khinh Trần cùng Diệp Vân, “Các người, thực sự rất quá đáng”.
”Có sao?” Tiếu Khinh Trần ngồi lại chỗ mình, thờ ơ hỏi.
”Không có đi” Diệp mặt không đỏ tim không loạn cũng ngồi cạnh Tiếu Khinh Trần, nghiêm trang nói.
Ở điểm vô sỉ này, hai ngươi kia ăn ý kinh người.
Chu Dũng đen mặt, hai người kia, một người là nam nhân thần bí vô cùng mạnh, một người là đệ tử xuất sắc của Thanh Sơn có được thần thú Bạch Hổ – Diệp Vân, thế mà lại vô sỉ như vậy.
“Huyền Vũ, ngươi không sao chứ?” Chu Dũng cúi đầu lo lắng nhìn Huyền Vũ trong lòng như muốn ngất đi, giọng điệu thân thiết.
”Không, không có việc gì mới lạ” Huyền Vũ tức đến hộc máu, trong lòng vừa hận vừa tức. Diệp Vân chết tiệt, xú nam nhân chết tiệt. Nhưng cũng chỉ dám mắng trong lòng, không dám biểu hiện ra mặt.
”A, con rùa đen nhỏ, trong lòng đang mắng chúng ta đây mà”. Tiếu Khinh Trần là nhân vật nào, chẳng lẽ còn không nhìn ra tiếng lòng của Huyền Vũ.
”Không, không có” Huyền Vũ lắc đầu như trống bỏi.
Diệp Vân mặt không biểu tình nhìn Huyền Vũ thản nhiên nói: ”Ta biết ngươi đang mắng thầm trong lòng. Có điều không sao cả.”
Huyền Vũ buồn bực trong lòng, cuồn cuộn như nước sông.
”A, con rùa đen nhỏ, ngoan đến đây, rất vui nha.” Tiếu Khinh Trần tà ác vươn tay tính cướp Huyền Vũ.
Huyền Vũ sợ hãi rụt đầu, Chu Dũng vội ôm Huyền Vũ lui về sau.
“Tiền bối, ngài, ngài rất quá đáng”. Chu Dũng lòng đầy căm phẫn trừng mắt nhìn Tiếu Khinh Trần.
Tiếu Khinh Trần lơ đễnh hừ lạnh một tiếng, ngồi lại chỗ.
Huyền Vũ cảm kích tựa vào lòng Chu Dũng, đem cái ót gối lên cách tay Chu Dũng nghỉ ngơi .
Bỗng nhiên, Diệp Vân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Có người đến”. Diệp Vân nhíu mày nhìn hai bóng người đang chậm rãi tới gần.
Chu Dũng ngẩng đầu nhìn hai bóng người trên bầu trời ngày một tới gần, ngây ngẩn cả người, một lúc lâu lẩm bẩm nói: “Là sư huynh cùng tiểu sư muội”. Giọng nói đau thương xen lẫn cảm xúc phức tập khiến trái tim người nghe như thắt lại.
Huyền Vũ núp trong lòng Chu Dũng nheo mắt nhìn hai bóng người đang tới kia.
Hai người kia đáp xuống mặt đất, nam anh tuấn, nữ thanh tú, nhìn bề ngoài có thể thấy cả hai là một đôi bích nhân. Lúc hai người hạ xuống nhìn thấy Bạch Hổ ngồi xổm trên bả vai Diệp Vân mà kinh hãi. Người của giới tu chân đều biết, thần thú Bạch Hổ nhận đệ tử Thanh Sơn là Diệp Vân làm chủ. Không ngờ hôm nay có thể thấy được Bạch Hổ.
Nam tử không hề liếc nhìn Chu Dũng, mà đi lên phía trước nhìn Diệp Vân chắp tay nho nhã hành lễ. ”Xin hỏi có phải là Diệp sư huynh, đệ tử Thanh Sơn? Tại hạ là đệ tử phái Thương Tùng, Liêu Trung Nguyên. Vị này là tiểu sư muội của ta, Quách Anh” Nữ tử bên cạnh giương đôi mắt hâm mộ trông mong nhìn tiểu Bạch Hổ trên bả vai Diệp Vân, đến khi Liêu Trung Nguyên nhẹ nhàng huých tay nàng, nàng mới hồi phục tinh thần chắp tay hành lễ với Diệp Vân. Diệp Vân lạnh lùng nhin nam tử kia. Đây là người Chu Dũng luôn nhớ thương? Là người để Chu Dũng canh giữ huyền thạch thiên tinh một mình, còn mình thì lại bỏ đi?
”Là ta”. Diệp Vân thản nhiên đáp.
”Xin hỏi Diệp sư huynh đến đây có phải là vì huyền thạch thiên tinh?” Liêu Trung Nguyên giọng lấy lòng nói.
”Là như vậy thì thế nào, không phải thì thế nào?” Diệp Vân lạnh nhạt hỏi lại.
Liêu Trung Nguyên cũng không phải kẻ ngốc, trái lại mỉm cười nói: “Huyền thạch thiên tinh vốn dĩ là do chúng ta tìm thấy trước, cũng chờ đã lâu, nhưng nếu Diệp sư huynh muốn, chúng ta đương nhiên dâng cả hai tay”.
Lời nói lấy lòng không chút che giấu.
Chu Dũng vừa nghe Liêu Trung Nguyên nói thế lập tức biến sắc. Hắn mất bao lâu mới tìm được một viên này, chỉ vì muốn có một thanh phi kiếm tặng hắn mà đã chờ đợi lâu như thế. Hiện tại, Liêu Nguyên Trung lại chỉ nói một câu hời hợt liền tặng cho người khác.
Đáy mắt Diệp Vân thâm trầm.
Con người xấu xí, thực buồn nôn. Chỉ vì muốn lấy lòng môn phái có thần thú, liền giẫm đạp lên người khác như thế.
”Sư huynh..”. Chu Dũng mở miệng, muốn nói lại thôi.
”Câm miệng, ở đây không tới lượt ngươi nói chuyện” Liêu Trung Nguyên tức giận quay đầu quát lớn, sau đó lại nhìn Diệp Vân lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười ”Không biết Diệp sư huynh tìm huyền thạch thiên tinh dùng vào việc gì?”
”Liên quan gì tới ngươi?” Bạch Hổ ngồi xổm trên vai Diệp Vân