Không ngờ Bạch Hổ lại có thể nói khiến mọi người đều kinh ngạc nhưng cũng chỉ là một chút liền hoàn hồn lại. Bạch Hổ cũng không phải linh thú bình thường, mà là thần thú a. Mấy trăm năm hay mấy nghìn năm mới có một thần thú xuất thế! Linh thú mới sinh ra không thể nói chuyện, cũng phải tu luyện mấy trăm năm mới có thể nói chuyện. Thế mà thần thú Bạch Hổ vừa xuất thế đã có thể nói chuyện, không hổ là thần thú. Nhưng mà những người này cũng đâu biết rằng, thần thú Bạch Hổ trước mắt này không chỉ biết nói chuyện, mà còn biết rất nhiều chuyện xảy ra rất lâu trước đây. Bởi vì thần thú cũng có thể truyền thừa ký ức. Cũng chính là khi một thần thú Bạch Hổ sắp chết đi sẽ đem toàn bộ ký ức của mình truyền lại cho thần thú Bạch Hổ tiếp theo. Tất cả thần thú đều là như thế. Bạch Hổ trước mặt mọi người to lớn vô cùng, thân hình to gấp mấy lần một con voi thành niên, lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung, toàn thân là một màu tuyết trắng không chút tỳ vết, lóe ra ánh sáng sắc bén khiến lòng người cả kinh, đôi con ngươi màu hổ phách giống như quân vương bễ nghễ nhìn con người bình thường phía dưới, trên lưng, một đôi cánh màu tuyết trắng kích thích ánh mắt mọi người, nhẹ nhàng lay động, mỗi lần vỗ cánh lại tạo ra một vòng linh khí giống như những gợn sóng bắn ra bốn phía. Mà tất cả nhân sĩ tu chân đều cảm nhận được luồng linh khí khiếp người toát ra từ người thần thú. Xung quanh các loại phi điểu đều bay liệng vòng quanh nó, những con thú đang chạy phía dưới cũng đều tụ tập lại cùng một chỗ liếc nhìn Bạch Hổ trên không trung.
Bạch Hổ có thể nói trái lại khiến cho đệ tử Tử Đằng đảo kinh hãi cùng cấp bách, thần thú có thể nói chứng tỏ tất cả mọi người ở đây đều có thể câu thông cùng nó. Tử Đằng đảo am hiểu nhất chính là pháp thuật câu thông cùng linh thú nhưng hiện tại thì không thể sử dụng được rồi .
Vẻ mặt của những kẻ dưới kia Bạch Hổ đã thu hết vào mắt, đáy lòng khinh thường ‘hừ’ một tiếng, lão tử có thể nói kỳ quái vậy sao? Thần thú cũng đều có ký ức truyền thừa !
“Hiện tại thu phục thần thú hãy dựa vào bản lĩnh của mình đi”. Một số đệ tử của môn phái nhỏ ha ha cười rộ lên, đều ngự kiếm phi hành xông về nguồn phát ra ánh sáng kia. Ngoài ra tam đại môn phái cũng đuổi theo.
Hai gã đệ tử Tử Đằng đảo sắc mặt hết trắng lại xanh, cũng vội vàng thúc giục linh thú dưới chân tiến lên phía tước.
Diệp Vân đứng phía dưới nhìn lên, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, những người này, một khi đặt lợi ích ở trước mặt liền trở thành trò hề như vậy. Diệp Vân ngáp một cái, chậm rãi ngồi xuống, tựa vào gốc cây nhìn lên bầu trời náo nhiệt phía trên.
“Diệp Vân, ngươi muốn thần thú kia không?” Chợt giọng nói lành lạnh của Đoàn Dật Phong bay tới.
“Không muốn”. Diệp Vân trả lời gọn gàng dứt khoát.
Đoàn Dật Phong nao nao, hiển nhiên thật không ngờ Diệp Vân lại trả lời như vậy.
“Nhưng mà chưởng môn cùng sư phó đều muốn ta tới, ta dĩ nhiên là tới”. Diệp Vân cười ha ha tùy ý nói.
Đoàn Dật Phong chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về nơi bắn ra hào quan vạn trượng kia. Nơi đó chính là nơi mà thần thú xuất thế, phần lớn người tu chân – nhân sĩ đều tranh đoạt thần thú, Diệp Vân lại nói không muốn. Thần thú hiếm có như vậy lại không muốn, như vậy, Diệp Vân, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy?
“Bạch Hổ, nếu ngươi đi theo ta, cam đoan ngươi một bước lên trời “. Một nam nhân có vẻ lưu manh đang ngự kiếm phi hành giữa không trung hô lên với Bạch Hổ.
Mọi người trừng lớn mắt, có thể thu phục thần thú như vậy sao? Đây là người của môn phái nào a, sao lại dung tục như vậy.
“Ta phi! Ngươi biết ta thích ăn cái gì, uống gì sao?” Bạch Hổ hung hăng phi miệng, khinh thường đáp lời. Lại không có người nào nhìn thấy trong mắt Bạch Hổ tràn đầy tàn bạo, đùa bỡn đám phàm phu tục tử này một chút sau đó rời đi cũng không tệ a.
Nam tử trẻ tuổi kia nhất thời nghẹn lời, nửa ngày nói không ra lời, xung quanh vang lên một trận tiếng cười.
Thật đúng là giống như chợ bán thịt vậy, Diệp Vân trong mắt lộ ra nụ cười khẩy. Bạch Hổ này cũng thực thú vị, lại còn biết đùa giỡn nhân loại. Nó thực sự chỉ là thần thú sao? Sao lại có cảm giác như chỉ số thông minh của nó còn cao hơn cả nhân loại bình thường vậy. Đoàn Dật Phong đứng bên cạnh cũng khó mà có thể tin nhìn Bạch Hổ to lớn giữa không trung kia. Bạch Hổ này sao lại một chút dáng vẻ của thần thú cũng không hề có?
“Bạch Hổ, ngươi chính là một trong tứ đại thần thú, nếu như cùng chúng ta kề vai chiến đấu diệt trừ tà phái, như vậy công lao to lớn bậc nào? Đối với dân chúng trong thiên hạ cũng là tích đức a. Tử Đằng đảo chúng ta sẽ cho ngươi nơi ở tốt nhất cùng tất cả”. Nam đệ tử Tử Đằng đảo lúc này đi ra nói lời chính nghĩ to lớn .
“Ha ha ~~ chết cười ta”. Bạch Hổ cười ha hả vỗ vỗ đôi cánh tuyết trắng của nó, tạo nên một trận cuồng phong, thổi quét qua khiến mọi người phải mất sức thật lớn mới có thể ổn định lại. Trong lòng mọi người đều là vừa mừng vừa sợ, Bạch Hổ sức mạnh thực là ghê gớm. Nhưng mà thanh âm giống như sét đánh kia cửa Bạch Hổ lại khiến ọi người cảm thấy đầu váng mắt hoa, làm thế nào mới có thể thu phục được nó đây: “Cùng các ngươi kề vai chiến đấu? Diệt trừ tà phái? Ha ha
các ngươi chính là chính nghĩa sao? Các ngươi xem mình là gì a? Ta nhìn không vừa mắt thì sẽ trừ bỏ”.
Đám người lơ lửng giữa không trung kia lúc này rốt cuộc đã hiểu rõ, thần thú Bạch Hổ trước mắt này cũng không phải chỉ dựa vào mấy câu nói đơn giản là có thể thu phục được . Dầu muối đều khó vào*!
* ý chỉ cứng mềm đều không xong ^^!
Diệp Vân giật giật khóe miệng, nhíu mày nhìn nhìn Bạch Hổ trên bầu trời, trong mắt