Edit : Hà Đoàn
Thanh Dịch cùng Thanh Phồn liếc nhìn nhau một cái, lập tức đầu giống như cái trống bỏi: “Không được, không được, đồ đệ của ta còn nhỏ, còn chưa đủ mười tám tuổi đâu”.
Lần này, hai lão đầu này lần đầu tiên thống nhất ý kiến như vậy. Hai người cùng lúc nói ra lời như vậy sau đó lại nhìn nhau một cái, hừ lạnh một tiếng quay ngoắt đầu sang một bên.
Chưởng môn Thanh Giản nhìn cử động như đứa nhỏ của hai người kia bất đắc dĩ nở nụ cười, lúc này mới sâu sắc nói: “Cũng không phải bắt bọn họ thành thân ngay. Cùng Hương Sơn cốc thông gia cũng không phải là chuyện xấu gì. Hai người này cũng là đệ tử xuất chúng nhất của Hương Sơn cốc. Đính hôn trước cũng được. Huống chi còn phải chờ Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong trở về rồi mới quyết định tiếp được. Cũng chưa chắc bọn họ đã đồng ý”. Chưởng môn Thanh Giản trong lòng hiểu rõ, hành động lần này của Hương Sơn cốc chưởng môn, một là bởi vì Diệp Vân thu phục Bạch Hổ, thực lực của Thanh Sơn cũng được đề cao. Còn điều thứ hai
Hương Sơn cốc mặc dù cũng là một trong năm môn phái tu hành lớn nhất, nhưng mà tất cả đều là nữ tử, nữ tử xinh đẹp lại càng không thiếu. Tự nhiên đưa tới một số kẻ xấu ham muốn. Lôi kéo một Thanh Sơn thực lực vững mạnh như lúc này làm chỗ dựa cũng là cử chỉ sáng suốt.
Thanh Dịch cùng Thanh Phồn nhíu mày nghĩ nghĩ, chưởng môn nói quả thật cũng có đạo lý. Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong là đệ tử xuất chúng nhất của Thanh Sơn, mà hai vị nữ đệ tử vừa rồi lại là đệ tử xuất chúng nhất của Hương Sơn cốc, nếu quả thật có đám hỏi cũng là Thanh Sơn chiếm tiện nghi. Bởi vì nếu như thực sự thành thân thì là hai nữ đệ tử kia gả qua đây, mà không phải là đệ tử của mình tới cửa ở rể. Bởi vì Hương Sơn cốc chưa bao giờ cho phép nam nhân đi vào. Chưởng môn Hương Sơn cốc mời Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong đến đó để du ngoạn chẳng qua cũng chỉ là ngụy trang, đến cũng chỉ có thể đi dạo phía ngoài Hương Sơn cốc mà thôi. Nghĩ tới đây, Thanh Dịch cùng Thanh Phồn đang nhíu chặt mày thoáng giãn ra.
“Vậy chờ bọn hắn quay về rồi lại thương nghị đi”. Thanh Dịch cùng Thanh Phồn hiếm khi lại có cùng ý kiến như vậy.
Mà Bạch Tố Trinh cùng Cảnh Nhược Lan lúc này dưới sự dẫn đường của đệ tử Thanh Sơn đi tới khu dành cho khách của Thanh Sơn. Dọc theo đường đi, Cảnh Nhược Lan hiếu kỳ đánh giá mọi thứ xung quanh, khi đi tới quảng trường, Cảnh Nhược Lan mở to mắt nhìn năm cây cột to lớn trên quảng trường kia. Lúc trước khi đi ngang qua quảng trường cũng rất tò mò về công dụng của những cây cột này, hiện tại rốt cuộc cũng có thể hỏi.
“Vị sư huynh này, xin hỏi mấy cây cột lớn đó có tác dụng gì vậy?” Cảnh Nhược Lan hiếu kỳ mà lễ phép hỏi.
Vị đệ tử Thanh Sơn đi phía trước xoay người lại, xin lỗi gãi gãi đầu nói: “Này ~~ Thật ngại quá, kỳ thực ta cũng không biết. Ta chỉ biết là mấy cây cột này đã có từ rất lâu đời rồi”.
“Nha, như vậy a”. Cảnh Nhược Lan có chút thất vọng ‘a’ một tiếng, nhưng trong lòng lại càng thêm hiếu kỳ về mấy cây cột có niên đại lâu như vậy, dùng để làm cái gì vậy a?
Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng ‘khụ’ một tiếng, ý bảo Cảnh Nhược Lan không thất lễ như vậy. Cảnh Nhược Lan lặng lẽ thè lưỡi, không lên tiếng nữa. Dáng vẻ khả ái dễ thương này khiến vị đệ tử Thanh Sơn kia trong lòng nhộn nhạo một hồi. Hai vị sư muội này thực đúng là đang yêu xinh đẹp, không biết đệ tử khác của Hương Sơn cốc có phải đều là khiến người khác yêu thích như vậy hay không.
“Vị sư huynh này, sư muội ta thất lễ, thật ngại ngùng”. Bạch Tố Trinh nhàn nhạt cười cười, khẽ gật đầu xin lỗi.
Đệ tử Thanh Sơn mặt hơi đỏ lên vội lắc đầu lại xua tay: “Không, không, chuyện này. Hai vị sư muội đi bên này mời”.
Ba người một đường bước vào khiến không ít đệ tử Thanh Sơn nhìn theo, đơn giản là vì đệ tử Hương Sơn cốc ăn mặc khác hoàn toàn với đệ tử Thanh Sơn. Đệ tử Thanh Sơn thường thường đều mặc màu trắng, chính thống mà nghiêm túc. Hai nữ đệ tử Hương Sơn cốc lại mặc quần áo màu hồng phấn, tất nhiên là gây chú ý.
Đi xa, không có người nhìn thấy Bạch Tố Trinh dư quang nơi khóe mắt quét về phía mấy cây cột to lớn kia, đáy mắt mang theo điểm thâm trầm mà sâu xa.
“Cái kia, sư huynh, ta muốn hỏi Diệp Vân – Diệp sư huynh ở nơi này sao?” Cảnh Nhược Lan do dự thật lâu, liếc liếc Bạch Tố Trinh bên cạnh vẫn mở miệng hỏi người mà nàng muốn gặp nhất khi tới Thanh Sơn.
Thật bất ngờ là, lần này Bạch Tố Trinh lại không có mở miệng răn dạy Cảnh Nhược Lan, mà là cũng quay đầu lại xem vị đệ tử Thanh Sơn này sẽ nói cái gì.
“A, Diệp sư đệ ở Bắc đường”. Đệ tử Thanh Sơn trong lòng nổi lên một chút thất vọng,