Edit : Hà Đoàn
“Ngươi biết ta sẽ đến?” Diệp Vân nhìn người ngồi ở trong phòn, trên mặt bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng một mảnh kinh hãi. Người trước mắt thật sự là vị lão tổ tông trong miệng bọn họ sao? Vì sao lại trẻ tuổi như vậy! ! ! Chỉ là bề ngoài là trẻ tuổi nhưng giọng nói lại già nua. Dung mạo tuấn tú vó vài phần tương tự với Trưởng Tôn Phó Tiềm ngoài phòng khách.
“Ha hả, ta chờ ngươi đã lâu”. Lão tổ tông nhàn nhạt nở nụ cười.
Diệp Vân hơi nhíu mày, trong lòng lập tức hiểu rõ người trước mắt này cũng không hề đơn giản như vậy. Chứng tỏ trong lời nói có chuyện!
“Ngươi rốt cuộc đã tới, ta đợi ngươi thật lâu”. Lão tổ tông chậm rãi đứng lên đi về phía Diệp Vân, Diệp Vân vô ý thức lui về phía sau hai bước lẳng lặng nhìn người trước mắt, trong lòng cân nhắc xem lời của hắn là có ý gì. Hắn biết mình đã không phải là người ban đầu?
“Ngươi cũng không phải là người của thế giới này, không,” Lão tổ tông tự nói tự bác bỏ, “Không nên nói như vậy, phải là ngươi cuối cùng cũng đã trở về”.Những lời nói kế tiếp của lão tổ tông đúng như Diệp Vân suy đoán.
“Ta không rõ ông đang nói cái gì”. Diệp Vân hơi nhíu mày nhìn người trước mắt, quả thực là trong lòng có chút kinh ngạc.
“Hẳn là ngươi hiểu. Ha hả, ngươi cũng không phải là Doanh nhi, đúng hay không?” Lão tổ tông vẫn cười ha hả, nhàn nhạt một câu đã nói toạc ra thiên cơ.
Diệp Vân kinh hãi, trong lòng càng khẳng định người trước mắt này cũng không phải người thường. Cư nhiên biết trước!
“Số phận như vậy. Không cần ngạc nhiên”. Lão tổ tông khí định thần nhàn nói, “Nên tới cuối cùng sẽ tới. Nên đi cuối cùng cũng sẽ phải đi”.
Diệp Vân giật mình, bình tĩnh nhìn lão tổ tông nhẹ giọng hỏi: “Ông biết chủ nhân thân thể này sẽ rời đi?”
“Không. Ta chỉ không phải Doanh nhi”. Lão tổ tông nhàn nhạt cười, “Ta nói là ngươi, nên đi chính là ngươi”.
Diệp Vân sửng sốt, trong lòng cũng tự kiểm điểm chính mình. Xác thực, vốn dĩ mình cũng không phải là Trưởng Tôn Manh Doanh, vốn là không nên chiếm toàn bộ những yêu thương thuộc về khối thân thể này như vậy. Người nên rời đi đúng là mình!
“Đúng vậy, quả thực là ta nên rời đi”.Diệp Vân trên gương mặt non nớt lộ ra nụ cười nhàn nhạt tự giễu.
“Không sai. Nơi đây cũng không phải là nơi ngươi nên ở lại. Ta sẽ lập tức sai người đưa ngươi lên Thanh Sơn, nơi đó mới là nơi mà ngươi nên đi. Ngươi còn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải đi làm, rất nhiều rất nhiều…” Lão tổ tông ánh mắt nhìn về phía trước, bỗng nhiên thẫn thờ, dường như đang nhìn về một nơi rất xa. Chẳng biết tại sao, Diệp Vân cảm thấy trong đáy mắt vị lão tổ tông này có một chút ưu thương cùng không đành lòng.
“Thanh Sơn?” Diệp Vân nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này. Đem mình đưa đến Thanh Sơn? Có ý gì? Đó là một nơi như thế nào? Người trước mắt nếu biết mình đã chiếm cứ thân thể này, lẽ ra nên áp dụng một chút biện pháp nào đó chứ?
“Đó là một đại phái tu hành, nơi đó mới là nơi ngươi nên đi”. Lão tổ tông ý vị thâm trường nói, đi tới trước mặt Diệp Vân chậm rãi ngồi xổm xuống, bỗng nhiên nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Diệp Vân cười nói, “Có phải đang nghĩ ta sẽ gây bất lợi cho ngươi hay không?”
Diệp Vân có chút xấu hổ cúi đầu không nói gì thêm. Trong lòng suy nghĩ về những điều người trước mắt này đã nói, tu hành đại phái? Có ý gì? Chẳng lẽ là nơi thanh tu? Đạo cô? Ni cô? Diệp Vân khóe miệng có chút hơi co quắp. Muốn đưa mình đi xuất gia sao?
“Nơi đó, ngươi sẽ học được rất nhiều thứ. Đây, vốn là…” Lão tổ tông nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại, giống như có chút lỡ lời.
“Xuất gia thanh tu?” Diệp Vân có chút nghi hoặc đem nghi vấn trong lòng hỏi lên.
Lão tổ tông hiển nhiên là sửng sốt, sau đó cười lên ha hả, vuốt vuốt đầu Diệp Vân lúc này mới nói: “Đây không phải là xuất gia, nơi đó là nơi tu tiên, chính là nơi mà bao nhiêu người tha thiết mơ ước được đến”.
“Cái gì? !” Diệp Vân kinh ngạc nhìn người trước mắt, trong lòng kinh hãi đến cực điểm. Tu tiên? Là nơi giống như Thục Sơn* sao? Đùa giỡn cái gì. Thục sơn chẳng qua cũng chỉ là nơi mà mọi người tưởng tượng ra. Cái gì mà trừ ma vệ đạo (diệt trừ yêu ma bảo vệ đạo) cũng chỉ là ý tưởng trong lòng mọi người mà thôi, đương nhiên tất cả quỷ thần yêu ma quỷ quái đều là con người tưởng tượng ra. Hiện tại người trước mắt lại nói như vậy sao lại không khiến nàng kinh ngạc cơ chứ!
“Đó là nơi mà ngươi nên đi”.Lão tổ tông mở lòng bàn tay ra, trong