Edit : Hà Đoàn
Diệp Vân xoay người rời đi, một trận gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào bay khắp đầy trời. Gã đệ tử Yên Mạch Cốc tên Thừa Phong kia vừa thấy Diệp Vân đi ra, nhất thời giật mình. Cánh hoa đào phấn hồng, xiêm y trắng như tuyết, tóc đen tung bay trong gió, còn có Bạch Hổ nho nhỏ trên vai kia, vào giờ khắc này lại là hoàn mỹ như vậy, lay động lòng người đến như vậy.
“Vị sư huynh này?” Diệp Vân đi tới trước mặt Thừa Phong gọi một tiếng hắn mới hồi thần lại.
“Cái gì?” Thừa Phong giật mình, “A, Diệp sư đệ, thế nào? Hoa sư thúc đáp ứng thỉnh cầu của đệ chứ?”
Diệp Vân hơi nhíu mày sau đó nhẹ lắc đầu: “Không có, có lẽ tâm tình Hoa sư thúc không tốt, không có đáp ứng thỉnh cầu của ta”.
Thừa Phong nhìn vẻ mặt thất vọng của Diệp Vân liền muốn lên tiếng an ủi, Diệp Vân lại chợt nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Nhưng ta cũng sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, ta sẽ đợi khi nào tâm tình Hoa sư thúc tốt hơn mà thay đổi suy nghĩ”.
Thừa Phong há miệng, nhìn khuôn mặt kiên định của mỹ thiếu niên trước mặt, nhất thời cảm khái, Hoa sư thúc sao lại có thể nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu của vị thiếu niên tuyệt mỹ này chứ?
“Có thể nhờ sư huynh sắp xếp cho chỗ ở hay không, nơi nào cách đây gần nhất ấy, ta sẽ chờ ở chỗ này”. Diệp Vân nho nhã lễ độ thỉnh cầu .
“Đương nhiên là có thể”. Tên đệ tử tên Thừa Phong một hơi đồng ý.
Thừa Phong dẫn Diệp Vân ra khỏi vườn đào, đến một tiểu trúc cách đây gần nhất, sau khi bố trí cho Diệp Vân ở đây xong mới khách khí nói với Diệp Vân cần gì cứ gọi hắn sau đó rời đi.
Diệp Vân tiễn Thừa Phong đi quay về giường nằm, nhìn xà ngang trên nóc nhà suy tư.
“Chủ nhân, người đang suy nghĩ cái gì vậy?” Bạch Hổ vô sỉ nằm úp sấp trên ngực Diệp Vân ân cần hỏi .
“Đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể lấy được cây tiên thảo kia”. Diệp Vân cau mày nói, “Tên Hoa Vị Ương kia tu vi rất cao, tuy có đánh nhau ta cũng vẫn chịu được. Nhưng mà, lần này chỉ có thể trộm cùng lừa, không thể trực tiếp cướp được”.
“Ngạch ~ này, quả thật là có chút khó khăn a. Cây tiên thảo kia hắn lại tùy thân mang bên người, khẳng định rất là quý thứ này. Muốn trộm sợ rằng không dễ dàng a”. Bạch Hổ thoải mái nằm úp sấp ở trên ngực Diệp Vân mà trở mình.
“Ừ, vì thế có chút khó khăn”. Diệp Vân cau chặt mày, nhưng mà bất kể có khó khăn thế nào, cây tiên thảo kia nhất định phải lấy về tay.
“Còn có a, chủ nhân, nếu cây tiên thảo kia đã kết nội đan thì nhất định là đã mở linh trí”. Bạch Hổ bỗng nhiên trở mình đến chăm chú nhìn Diệp Vân nói, ” Ý ta là nếu lấy đi nội đan thì chính là phế nó. Như vậy sẽ chặt đứt linh căn của nó, từ nay về sau cũng sẽ không có cách nào tu luyện, lại không có cách nào để kết nội đan nữa”.
Diệp Vân trầm mặc lại, Bạch Hổ bình tĩnh nhìn Diệp Vân cũng không nói gì.
“Cho dù như vậy, cũng phải lấy!” Một lúc lâu sau, Diệp Vân mới yếu ớt phun ra một câu. Trong giọng nói chính là không còn cách nào mà kiên quyết.
“Được. Ta sẽ luôn sát cánh với chủ nhân”. Hiếm khi thấy Bạch Hổ trịnh trọng gật đầu.
“Chủ nhân, người có mệt hay không? Lên đường gấp rút như vậy, khẳng định là rất mệt mỏi rồi, trước ngủ đi đã”. Bạch Hổ đẩy bả vai Diệp Vân.
“Ừm, ngươi mới là mệt muốn chết rồi. Chúng ta nghỉ ngơi trước, chuyện tiên thảo nghĩ biện pháp sau”. Quả thật Diệp Vân cũng có chút mệt mỏi, vừa mới nhắm mắt lại liền nặng nền ngủ.
Bóng đêm dần dần phủ xuống, trong phòng Diệp Vân cùng Bạch Hổ vẫn còn đang ngủ say, một bóng đen nho nhỏ xuất hiện bên bệ cửa sổ. Dưới ánh trăng, có thể thấy bóng đen kia chính là cây tiên thảo bên tóc mai của Hoa Vị Ương. Tiểu Thảo nhẹ rung rung cánh lá mảnh mai của mình, hình như là tò mò nhìn Diệp Vân cùng Bạch Hổ bên trong phòng.
“Chủ nhân ~~” trên giường Bạch Hổ dùng thần thức nói chuyện với Diệp Vân.
“Xuỵt ~~” Diệp Vân cũng dùng thần thức nói với Bạch Hổ, ý bảo nó đừng lên tiếng. Khi mà Tiểu Thảo vừa bò lên trên cửa sổ Diệp Vân cũng đã biết. Thực sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu. Tiểu Thảo này cư nhiên tự đưa mình tới cửa!
“A ~~ Bạch Hổ a, ngươi đói bụng không?” Diệp Vân giả bộ như không nhìn thấy Tiểu Thảo trên bệ cửa sổ, làm bộ như vừa tỉnh thờ ơ hỏi Bạch Hổ.
“Có chút”. Bạch Hổ trở mình
“Cũng không biết sư muội thế nào rồi”. Diệp Vân thở dài một hơi, trong giọng nói tràn đầy ưu thương.
“Hỏi sư phó một chút đi”. Bạch Hổ khóe mắt len lén liếc liếc bóng đen nấp bên bệ cửa sổ kia, sẵn sàng tùy lúc đều có thể nhào tới.
“Ừ”. Diệp Vân lấy Truyền Âm Phù ra, bắt đầu rót công lực vào bên trong, rất nhanh bên kia đã có đáp lại.
“Tiểu tử, thế nào, có lấy được thuốc không?” Trong giọng nói của Thanh Dịch có chút mệt mỏi.
“Không có, sư phó. Hoa sư thúc không chịu cho giải dược”. Diệp Vân đau thương nói, “Phi Nhi, Phi Nhi như thế nào rồi?”
“Phi Nhi, ai ~~” Thanh Dịch bất đắc dĩ thở dài .
Diệp Vân siết chặt Truyền Âm Phù cũng hiểu được tình hình hiện tại, Phi Nhi căn bản không thể kéo dài được bao lâu nữa. “shit!” Diệp Vân trong lòng tức giận, rốt cuộc là ai hạ độc thủ với Phi Nhi như vậy, rốt cuộc độc này là cái gì?
Ai biết khi Diệp Vân vừa tức giận mắng ra những lời này, bóng đen bên bệ cửa sổ kia chợt nhảy xuống, chạy thẳng về phía Diệp Vân.
“Mau sử dụng côn nhị khúc, hừ hừ ha hắc!” Tiểu Thảo nhảy lên trên giường đến trước mặt Diệp Vân liền tuôn ra một câu nói như vậy. Đương nhiên, Tiểu Thảo thì không có cách nào nói chuyện được, là trực tiếp dùng thần thức giao lưu cùng với Diệp Vân cùng Bạch Hổ.
Bạch Hổ có chút khó hiểu nhìn Tiểu Thảo đang kích động mà tự mình hiện thân, không rõ là nó đang nói cái gì vậy.
Diệp Vân lại như bị sét đánh vậy, cố định tại chỗ không hề động đậy, mãi một lúc chưa thốt nên lời.
Tiểu Thảo kia hơi lay động lá cây, hình như đang vô cùng hưng phấn, chờ đợi Diệp Vân trả lời.
“Mau sử dụng côn nhị khúc, nhân giả vô địch”. Nín thật lâu, Diệp Vân rốt cuộc phun ra câu nói càng kinh người.
“Ha ha! Đồng hương a!” Tiểu Thảo hưng phấn lá cây càng rung rung mạnh hơn, “Thật không ngờ, ha ha, thật không ngờ a”.
Diệp Vân thực là có chút xúc động muốn hộc máu. Thế giới này làm sao vậy? Lại là người xuyên việt? Thật lâu sau này Diệp Vân mới biết được, thì ra có rất nhiều thứ sâu xa đã được định sẵn từ lâu.
Diệp Vân khóe miệng co quắp, lần trước là con nhóc Trình Lạc Y xui xẻo kia, người xuyên việt trước mắt này hình như lại càng xui xẻo hơn. Trình Lạc Y tốt xấu xuyên qua còn được duy trì hình thái con người, mặc dù xấu xí một chút. Thế nhưng người trước mắt này, cư nhiên xuyên việt thành cây tiên thảo, còn chưa có tu luyện thành hình người.
“Ngươi ~~ ngươi tên gì?” Diệp Vân do dự nửa ngày vẫn là quyết định hỏi tên trước đã, sẽ không phải là bị mình liên lụy nữa đi?
“Ta tên Nhiếp Tiểu Dạ”. Tiểu Thảo bò lên đầu gối Diệp Vân kích động nói.
Diệp Vân trong lòng nhẹ thở phào, may mắn may mắn, mình không có nhận ra. Thế nhưng câu sau của Nhiếp Tiểu Dạ thiếu chút nữa khiến Diệp Vân ngã nhào.
“Tên của ngươi thực giống với tên cấp trên của ta a”. Ánh mắt Nhiếp Tiểu Dạ dời đến cánh tay Diệp Vân, tò mò nhìn nơi đó.
Diệp Vân máy móc hỏi: “Ngươi, ngươi làm việc ở đâu?”
“Tập đoàn Sáng Thế a”. Nhiếp Tiểu Dạ trả lời tự nhiên.
Diệp Vân lại giống như bị sét đánh phát nữa, mãi một lúc không nói gì. Bạch Hổ lại vô cùng mờ mịt, không rõ một người một cỏ đang nói