“Cẩu nô tài, ngươi nói cái gì? !” Không ngờ lời này lại bị thiếu niên ngồi trên lưng ngựa kia nghe thấy được, thiếu niên giận tím mặt, vung roi ngựa trong tay lên đánh về phía này.
Chiếc roi xé gió sắc bén trong không trung, tất cả mọi người vì người kia mà đổ mồ hôi, cho là hắn sẽ bị đánh cho chết mất. Trong lòng cũng đều than thở sao mà người này lỗ mãng vậy, con trai thái phó – Tư Không Minh luôn luôn ngang ngược, coi mạng người như cỏ rác. Sao có thể ở ngay trước mặt hắn mà chống đối như vậy?
Nhưng mà, cũng không có giống như mọi người nghĩ sẽ có tiếng kêu thảm thiết, nam tử kia cũng không có cảm thấy đau đớn gì.
Trong nháy mắt xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người mở to mắt nhìn một màn trước mắt. Roi ngựa của Tư Không Minh bị thiếu niên tuyệt mỹ kia nắm chặt trong tay, vẻ mặt lãnh ngạo của thiếu niên kia khiến cho người ta không thể nào mở mắt mà nhìn được.
“Ngươi! Ngươi lớn mật!” Tư Không Minh chưa từng bị người nào ngang nhiên phản kháng như vậy, thẹn quá hóa giận muốn rút roi ngựa của mình về. Roi ngựa trong tay lại không hề nhúc nhích tí nào.
“Vị đại thúc này có nói cái gì sai sao? Ngươi là thái tử? Hay là hoàng thượng?” Diệp Vân cười lạnh, “Ngươi chẳng là cái gì mà dám kiêu ngạo như vậy. Người to gan là ngươi mới đúng?”
Dân chúng chung quanh trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, nhưng trong lòng cũng thay vị thiếu niên tuấn mỹ này lo lắng. Làm nhục con thái phó như vậy, kết quả nhất định rất là thê thảm.
“Ngươi! Làm càn, ngươi có biết ta là ai không?” Tư Không Minh đỏ bừng mặt, liều mạng kéo roi ngựa trong tay, “Ta chính là con thái phó! Bỏ tay ra cho ta”.
“A! Ngươi là con của thái phó!” Diệp Vân giả vờ kinh ngạc.
Tư Không Minh thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Vân trong lòng không khỏi có chút đắc ý, đã nói sao lại có người dám ngang nhiên phản kháng như vậy, thì ra là người bên ngoài không biết tới mình.
“Vậy sao, ta buông ra”. Diệp Vân nở nụ cười trêu tức, chợt buông lỏng roi ngựa trong tay mình ra. Bất ngờ không kịp đề phòng chiêu ấy làm cho Tư Không Minh bị ngã lăn xuống ngựa, té ngã mặt xám mày tro.
Dân chúng chung quanh cũng nhịn không được nữa ồn ào cười rộ lên, bọn quan binh cũng liều mạng nhịn cười.
“Ta thấy là ngươi muốn chết!” Tư Không Minh thẹn quá hóa giận bò dậy gầm thét, vung roi ngựa trong tay về phía người hầu sau ngựa: “Ngu xuẩn, còn đứng ngây đó làm gì? Bắt người lại cho ta”. Lúc này Tư Không Minh cũng không dám vung roi về phía Diệp Vân nữa, sợ hãi lại tái xuất hiện cảnh mất mặt như vậy nữa.
“Theo ta thấy ngươi mới là kẻ muốn chết!” Diệp Vân khẽ quát một tiếng, tiến lên nhẹ nhàng tung một chưởng về phía con ngựa của Tư Không Minh, con ngựa kia hí vang một tiếng sau đó nhảy dựng lên lao thẳng về phía Tư Không minh, đem Tư Không minh đè bẹp phía dưới. Mà con ngựa kia lại không hề bị làm sao, dùng sức đạp đạp bốn chân đè lên Tư Không Minh khiến hắn thiếu chút nữa hết hơi mà chết. Cuối cùng con ngựa cũng đứng lên, mà dáng vẻ chật vật thảm hại của Tư Không Minh khiến mọi người xung quanh cười vang.
“Vô liêm sỉ, lũ bất tài các ngươi? Còn không mau bắt lũ dân đen này lại cho ta!” Tư Không minh hổn hển gào thét với mấy người đang đỡ hắn dậy.
“Đại ca, có chuyện gì vậy?” Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy khiến Tư Không Oanh ở bên trong xe ngựa cũng nghe thấy, xốc rèm xe ngựa lên xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Không có việc gì, chỉ là tên dân đen gây hấn sinh sự mà thôi”. Tư Không Minh đứng vững lại cố gắng che dấu chật vật cùng xấu hổ của mình.
“Dân đen?” Tư Không Oanh nhìn Tư Không Minh vô cùng chật vật mà kinh ngạc, nàng chưa từng thấy đại ca của mình nhếch nhác đến như vậy. Là người phương nào lớn mật trêu đùa đại ca như vậy? Tư Không Oanh căm tức nhìn về bên cạnh, khi thấy Diệp Vân lạnh lùng sừng sững đứng một bên mà ngây dại. Người này chính là tên dân đen trong miệng đại ca sao? Một tên dân đen mà lại tuấn mĩ như vậy sao?
“Lên cho ta!” Tư Không Minh hét lên, mệnh lệnh cho tùy tùng xông lên bắt Diệp Vân.
Một đám người như ong vỡ tổ vọt lên, Diệp Vân cũng không thèm liếc mắt một cái, chỉ tung ra một chưởng về phía đám người đang xông tới trước mặt kia, người đầu tiên lao tới kêu lên một tiếng sau đó bay về phía sau. Một lực đạo vô cùng lớn đánh lên mọi người phía sau, tất cả đều ngã trên mặt đất, ngã nhoài ra ra đất không dậy nổi. Kỳ thực những người này cũng không hề bị thương, nhưng trong lòng tất cả đều hiểu hôm nay gặp phải cao nhân, bảo toàn tính mạng là quan trọng. Cứ giả vờ giả vịt là được.
Tư Không Minh thấy tình trạng như vậy, trong lòng có chút sợ hãi. Tư Không Oanh lại ngơ ngẩn nhìn một màn trước mắt đến thất thần.
“Ngươi đã ngăn trở đông đảo bách tính rồi lại còn ăn nói càn rỡ như vậy, con thái phó sao?” Diệp Vân cười lạnh, “Hôm nay có phải ta nên vì dân mà trừ hại hay không?”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta chính là con thái phó!” Trong mắt Tư Không Minh xuất hiện tia hoảng sợ. Thân thủ của người thiếu niên này vừa rồi mình cũng đã thấy rõ, nếu như hắn ta muốn, thực sự là có thể giết mình mất.
“Tiểu chủ, nếu như lúc này hắn có sơ xuất gì, tên thái phó kia nhất định sẽ trách trên người thừa tướng”. Phi Kiếm nhỏ giọng nói một câu.
Diệp Vân hơi nhíu mày, xem ra chuyện này vẫn cần phải trị tận gốc, nếu không chỉ là đánh bọn họ hay là giết bọn họ cũng chỉ là trị phần ngọn mà thôi, lại còn mang thêm phiền phức đến cho Trưởng Tôn Trấn Uy nữa.
“Cút đi”. Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, “Nếu như ngươi không muốn tính mạng của ngươi hôm nay liền để lại nơi này thì nhanh cút đi cho ta. Lập tức nhường đường”.
Diệp Vân dứt lời cũng không thèm liếc nhìn Tư Không Minh thêm một cái, xoay người đi về phía cửa thành, không có bất kỳ người nào dám tiến lên ngăn cả nàng nữa, đều tự giác nhường đường. Diệp Vân đi vài bước lại chợt dừng chân xoay người lại, khiến đám tùy tùng bên cạnh cả kinh.
“Đều đi đi. Không cần đứng ở đó chờ”. Diệp Vân quay đầu lại nhàn nhạt nói với dân chúng đang ngây ngẩn đứng chỗ kia.
Dân chúng ồn ào hẳn lên tiến về phía cửa thành mà đi, tất cả mọi người đều hiểu con của thái phó cũng không thể nào bắt nhiều người như vậy để trút giận, lúc này hắn đã không thể khống chế được nữa.
Tư Không Minh nghiến răng nghiến lợi, còn muốn nói gì đó.”Đại ca!” Lúc này Tư Không Oanh ở xe ngựa phía sau lại lên tiếng gọi hắn lại, Tư Không Minh khó hiểu nhìn Tư Không Oanh, mà Tư Không Oanh chỉ nhẹ lắc đầu, sau đó vẫy tay ý bảo Tư Không Minh lên xe ngựa. Tư Không Minh cũng