Edit by Hà Đoàn
Diệp Vân kinh ngạc nhìn ba mỹ nhân trước mắt, trong lòng vô cùng chấn động. Mỹ nhân ngư? ! Thật sự có mỹ nhân ngư tồn tại.
“Đồ trộm cắp lớn mật, lại dám vô lễ nhìn chằm chằm chúng ta như vậy, móc mắt ngươi ra!” Mỹ nhân ngư đứng đầu nhìn ánh mắt của Diệp Vân, lại tưởng lầm đây là ánh mắt của sắc lang, hổn hển mắng lớn. Mỹ nhân ngư dẫn đầu kia so với hai người phía sau xinh đẹp hơn một chút, tóc mai bên tai còn có một chiếc vòng trân châu nho nhỏ làm trang sức, càng thêm xinh đẹp động lòng người
“Ngươi còn nhìn! Đồ trộm cắp vô sỉ, đừng hòng được chạm vào Trân Thù của chúng ta!” Mỹ nhân ngư dẫn đầu kia nắm chặt giáo trong tay, trợn mắt nhìn Diệp Vân.
Diệp Vân lấy lại tinh thần, xấu hổ cười cười, nhận lỗi nói: “Ngại quá, từ trước đến giờ ta chưa từng thấy qua người cá mỹ lệ như các ngươi, vì thế nhất thời thất thần. Chúng ta cũng tuyệt đối không phải đến trộm trân châu của các ngươi”.
Diệp Vân vừa dứt lời, mấy mỹ nhân ngư kia đều nghi ngờ nhìn nhìn Diệp Vân, lại nhìn nhìn Lạc Tâm Hồn đang chờ phía sau Diệp Vân.
“Nếu không phải vì trân châu mà tới, vậy các ngươi tới đây làm gì?” Mỹ nhân ngư dẫn đầu lúc này ngữ khí cũng đã khá hơn. Nam tử trước mắt này thật là tuấn mỹ, lời ca ngợi vô ý vừa rồi đã khiến nàng có chút hài lòng.
“Chúng ta đến đây tìm Thủy Linh Châu”. Diệp Vân đúng sự thật mà nói.
“Thủy Linh Châu?” Mỹ nhân ngư dẫn đầu nhíu mày, sau đó nghi ngờ nói, “Ở đây không có Thủy Linh Châu”.
“Có, ngay bên trong viên trân châu này”. Diệp Vân vội vã tiếp tục bổ sung, “Ta chỉ muốn lấy Thủy Linh Châu bên trong mà thôi, tuyệt đối sẽ không lấy trân châu của các ngươi”.
Mỹ nhân ngư dẫn đầu đảo tròn mắt, hiển nhiên là đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó xoay người lại nói với hai người ở phía sau, hình như là đang nghị luận.
“Như vậy đi, Thủy Linh Châu có thể cho các ngươi. Nhưng phải đợi chúng ta mài viên trân châu này thành phấn mang đi đã”. Mỹ nhân ngư dẫn đầu nói.
“Mài thành phấn?” Diệp Vân trừng lớn con ngươi, chẳng lẽ những mỹ nhân ngư này mài trân châu thành phấn để đắp mặt làm đẹp?”Đắp mặt?” Diệp Vân lên tiếng thử thăm dò.
“Đắp mặt? Đắp cái gì mặt?” Ba mỹ nhân ngư đều nhìn Diệp Vân hiếu kỳ cùng nói, “Chúng ta dùng để làm thuốc”.
“Hả. Bột trân châu có thể đắp mặt làm đẹp”. Diệp Vân giật mình, hiểu được người cá trước mặt đây có lẽ không biết đến tác dụng kia của trân châu.
“A? Làm đẹp? Có thể khiến chúng ta càng thêm hấp dẫn sao?” Mỹ nhân ngư dẫn đầu nhất thời kích động hỏi, hai mỹ nhân ngư đứng phía sau cũng có chút kinh ngạc. Lần đầu tiên nghe đến công dụng như vậy nữa.
“Đúng, có thể khiến làn da đẹp hơn”. Diệp Vân bắt đầu lôi kéo làm quen, sau đó tiếp tục hỏi, “Vậy xin hỏi khi nào các ngươi mới đem viên trân châu này mài thành bụi phấn?”
“Phải đợi một tháng sau !” Mỹ nhân ngư dẫn đầu ngẩng đầu nhìn trân châu, “Ngươi cũng thấy đấy, trân châu này lớn như vậy, chúng ta muốn mài thành phấn mang đi sẽ mất rất nhiều thời gian”.
Diệp Vân hơi nhíu mày, nhưng mình không thể chờ một tháng được.
“Các vị nhân ngư tỷ tỷ, không biết có thể để cho ta cống hiến chút sức lực giúp các vị mài trân châu được hay không?” Diệp Vân khách khí hỏi.
“Ngươi mài?” Mỹ nhân ngư dẫn đầu kia nghi hoặc nhìn Diệp Vân, “Khi nào thì ngươi có thể mài?”
“Ngay bây giờ ta có thể mài viên trân châu này thành bụi phấn”. Diệp Vân trả lời, ngẩng đầu nhìn viên trân châu lớn trước mặt. Mài thành bụi phấn không khó, nhưng mà mài được rồi thì để ở đâu đây? Lạc Tâm Hồn đứng ở phía sau có chút hứng trí nhìn Diệp Vân cùng vài nhân ngư kia nói chuyện, Bạch Hổ lại ngáp dài lơ đãng nhìn về phía trước. Mỹ nhân ngư mặc dù đẹp, nhưng mà, không phải là người! Tự nhiên Bạch Hổ cũng không có hứng thú gì.
Hiển nhiên ba mỹ nhân ngư cũng nghĩ tới điều này: “Mài thành bụi phấn rồi để ở đâu đây? Nhất thời chúng ta không thể đi lại nhiều như vậy được”.
“Nếu như không để ý, ta có thể mang về giúp các ngươi”. Diệp Vân có túi đựng đồ, đương nhiên có thể đem mấy thứ này mang đi.
“Được. Cứ quyết định như vậy đi, ngươi mang về giúp chúng ta rồi các ngươi lấy Thủy Linh Châu đi”. Mỹ nhân ngư đứng đầu kia một câu liền đồng ý. Như thế lại khiến Diệp Vân giật mình. Là do đối phương có thực lực lớn mạnh mà quá tự tin, hay vẫn là kinh nghiệm sống chưa nhiều, quá mức đơn thuần? Vậy mà lại có thể dễ dàng đồng ý dẫn người ngoại tộc như bọn họ đến nơi ở của mình .
“Công chúa! Sao người có thể tùy ý đáp ứng người lạ vậy chứ?”Phía sau, một mỹ nhân ngư lập tức lên tiếng phản đối.
“Công chúa, không thể dẫn người lạ đến nơi của chúng ta được. Nếu nữ vương biết sẽ trách tội ngài đấy”. Một mỹ nhân ngư khác cũng liền vội lên tiếng phản đối.
Diệp Vân giờ mới hiểu được, mỹ nhân ngư trước mắt này thân phận lại không hề đơn giản như vậy, là công chúa của tộc người cá. Thoạt nhìn là một người có chút bốc đồng, thảo nào một câu đã đáp ứng đưa Diệp Vân đến nơi ở của các nàng .
“Sợ cái gì, mẫu thân đi Tây Hải thân chinh, qua một thời gian ngắn nữa mới trở về”. Công chúa nhân ngư hừ lạnh một tiếng, không có ý định để ý tới khuyên can của hai người cá kia.
“Công chúa, nếu bọn họ là người xấu thì sao?” Một người cá sốt ruột khuyên can, sớm biết như vậy sẽ không mang công chúa theo.
“Công chúa, chưa từng có nam tử nào đến chỗ ở của chúng ta, không thể !” Một người cá khác cũng vội khuyên can.
“Sợ cái gì, nếu hắn là người xấu, ta liền giết hắn”. Công chúa nhân ngư một bộ không quan trọng, như trước làm theo ý mình, “Mẫu thân quy định không cho phép nam tử của tộc ta bước vào chỗ ở của chúng ta, nhưng cũng không có nói là không để cho nam tử nhân loại tiến vào”.
“Công chúa ~~” “Công chúa!” Hai người cá trên mặt đều lộ ra vẻ lo lắng, lại quay đầu do dự nhìn nhìn Diệp Vân đang chờ.
“Được rồi, này, ngươi, mang trân châu đến chỗ chúng ta đi”. Công chúa nhân ngư chỉ vào Diệp Vân mà vênh mặt hất hàm sai khiến. Bạch Hổ khóe miệng co quắp, vị công chúa này đúng là khó mà khiến người ta thích được, Diệp Vân vung tay lên, thu viên trân châu thật lớn kia vào trong túi đựng đồ. Xung quanh bỗng tối xuống, ngay sau đó lại sáng lên. Lúc này mọi người, mới phát hiện ra là những vật trang sức đeo trên tay ba người cá kia chính là khoáng thạch phát sáng.
“Oa, thật là lợi hại! Trân châu đâu rồi? Ngươi giấu trân châu đi đâu rồi?” Công chúa nhân ngư vẻ mặt hưng phấn, nghi hoặc nhìn Diệp Vân từ trên xuống dưới .
“Ở trong túi đựng đồ”. Diệp Vân nhàn nhạt cười cười.
“Vậy sao, đi theo ta”. Công chúa nhân ngư hiểu ý, vẫy vẫy tay, hai người cá khác vẻ mặt vô cùng lo lắng. Lúc này, công chúa nhân ngư trong lòng hiểu rõ, hai nam tử này không phải là người thường.
Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đi theo phía sau, Thanh Long cùng Bạch Hổ đều biến nhỏ lại đứng ở trên vai của hai người. Công chúa nhân ngư đi ở phía trước, đi qua nơi đặt trân châu không xa, Diệp Vân mới phát hiện ra phía trước có đường thủy. Ba người cá ngay lập tức nhảy vào trong nước, chỉ để lộ ra cái đầu, công chúa nhân ngư bỗng nhiên khó xử nói: “Nguy rồi, làm sao mà các ngươi xuống nước được đây? Trong thành của chúng ta không có nước, nhưng mà xung quanh lại đều là nước. Các ngươi sẽ bị chết đuối mất.
“Không sao cả, công chúa cứ đi ở phía trước dẫn đường là được”. Diệp Vân trong nháy mắt tự tạo ra một kết giới trong suốt quanh người sau đó đi theo công chúa nhân ngư xuống nước. Lạc Tâm Hồn đứng phía sau cũng tạo một kết giới.
Công chúa nhân ngư thấy vậy, yên lòng, bơi ở phía trước. Cứ như vậy, công chúa nhân ngư dẫn theo đoàn người Diệp Vân bơi về phía biển sâu. Đi ngang qua thân thể mẫu bối của trân châu, xung quanh bắt đầu xuất hiện đá ngầm cùng bầy cá, xuống chút nữa, là các rặng san hô mọc thành bụi. Bạch Hổ trừng lớn mắt nhìn một đàn cá trắng bên ngoài đâm phải kết giới của bọn họ, muốn vươn chân ra bắt, nhưng nghĩ tới hậu quả nếu như kết giới này bị phá nên dừng lại hành động của mình. Thanh Long lại chạy ra khỏi kết giới của Lạc Tâm Hồn hưng phấn bơi lội khắp nơi .
Càng đi sâu xuống phía dưới, ánh sáng cũng càng ngày càng mờ, ánh trăng xuyên qua mặt nước cũng dần dần biến mất, càng về sau chỉ còn lại ánh sáng từ khoáng thạch trong tay của nhân ngư là còn phát ra ánh sáng. Qua một lúc nữa, trước mắt chậm rãi sáng lên.
Trước mắt Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đều sáng ngời, phía trước bất ngờ xuất hiện một tòa thành san hô to lớn mà xa hoa! Tòa thành san hô ấy được một tầng kết giới trong suốt bao quanh, ngăn cách với nước biển bên ngoài. Bên trên tòa thành san hô điểm đầy những viên khoáng thạch phát sáng, cả tòa thành được bao phủ trong ánh sáng ngũ sắc, khiến người ta nhìn mà không mở mắt ra được. Đẹp đến mức khiến lòng người dao động. Đây chính là nơi sinh sống của tộc nhân ngư?
Công chúa nhân ngư bơi về phía cửa thành, mọi người đi theo phía sau. Nhẹ nhàng xuyên qua màng kết giới trong suốt kia, công chúa nhân ngư đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay với bọn Diệp Vân, ý bảo bọn họ cũng nhanh đi xuống. Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn cũng xuyên qua kết giới kia, tiến vào cửa thành. Thủ vệ cửa thành đều khẩn trương nhìn hai người xa lạ Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn.
Diệp Vân cũng đánh giá thủ vệ cửa thành, không ngờ tất cả lại đều là nữ tử! Hai bên cửa có bốn người đứng thẳng, đều là nữ tử dung mạo xinh đẹp! Mà những thị vệ gác cửa thấy Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn cũng đều kinh hãi, ngơ ngẩn nhìn bọn họ.
“Bọn họ là giúp ta chuyển trân châu về. Cho bọn họ đi vào”. Công chúa nhân ngư ra lệnh cho thị vệ canh cửa.
“Công chúa, nhưng mà Lưu Ly thành chúng ta chưa bao giờ để cho nam tử nhân loại tiến vào cả”. Đầu lĩnh thị vệ canh cửa khó xử nói.
“Hiện tại mẫu thân không ở đây, ta nói được là được”. Công chúa nhân ngư ngang ngược đẩy nhân ngư đang chắn cửa ra, sau đó xoay người vẫy vẫy tay với Diệp Vân để cho Diệp Vân đi vào. Dưới ánh mắt thấp thỏm bất an của bọn thị vệ Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đi theo công chúa nhân ngư vào thành.
Bỗng nhiên, công chúa nhân ngư như nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi: “Thị vệ trưởng đâu?”
“Khởi bẩm công chúa, thị vệ trưởng nói trong nhà có việc, xin nghỉ đi trở về”.Thị vệ bẩm báo .
“A, không có việc gì cả”. Công chúa nhân ngư nhẹ phất tay, dẫn theo mọi người bước vào cửa thành cao to.
Vào cửa thành là một con đường lớn được trải bằng san hô cùng vỏ sò, từ xa nhìn lại, nối thẳng với một cung điện tráng lệ sâu bên trong. Hai bên là nơi ở của cư dân, còn có vài cửa hàng buôn bán. Những gian nhà này đều được làm từ san hô cùng những viên ngọc thạch không biết tên. Mặc dù cửa hàng không lớn lắm, thế nhưng phong cách lại rất khác biệt. Nhân ngư ra vào cửa hàng này khiến Diệp Vân hiểu được. Có cửa hàng là bán vũ khí, có cửa hàng bán thức ăn, còn có cửa hàng bán vật phẩm trang sức.
Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn cùng nhau đi tới, những người cá thấy hai người đều kinh ngạc dừng lại xì xào bàn tán. Diệp Vân cũng đánh giá xung quanh, trong lòng kinh ngạc vạn phần. Từ thị vệ ngoài cửa thành cho đến những cư dân này, không ngờ tất cả lại đều là nữ tử! Không có một nam tử. Xảy ra chuyện gì vậy? Không có nam tử, tộc nhân ngư làm thế nào mà sinh sôi nảy nở duy trì được đây?
“Đến hiệu thuốc phía trước kia, ngươi mài trân châu thành bụi phấn rồi ngươi lấy Thủy Linh Châu đi là được”. Công chúa nhân ngư chỉ vào phía trước vừa đi vừa nói.
“Được, công chúa”. Diệp Vân gật đầu đáp ứng. Đi thẳng trên con đường lớn, đi qua quảng trường trước cung điện, công chúa nhân ngư dẫn bọn Diệp Vân đi vòng về phía bên phải quảng trường, lại đi qua một đình viện, tới trước một căn nhà thật to. Phía trước cửa nhà có một tấm bảng đề hai chữ kỳ quái, có chút giống nòng nọc, thế nhưng Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn lại không biết hai chữ này là gì. Theo như lời vừa rồi của công chúa nhân ngư, đây hẳn là hiệu thuốc .
Trong hiệu thuốc nhân ngư cũng đều là nữ tử, vừa thấy công chúa tới liền rối rít hành lễ, khi thấy hai nhân loại đi phía sau công chúa lại đều ngơ ngẩn.
“Nhìn cái gì vậy, hai vị này là khách của ta. Vô lễ!” Công chúa nhân ngư tức giận quát, sau đó căn dặn, “Đi lấy dụng cụ để đựng bột phấn trân châu tới đây”.
Tất cả người cá đều cúi đầu chạy đi tìm dụng cụ, lúc sau mang tới một dụng cụ vô cùng lớn, công chúa nhân ngư lại nói tiếp: “Tìm thêm đi, không đủ”. Mọi người nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời đi tìm nhiều dụng cụ để đựng hơn.
“Chỉ có thế này thôi”. Nhân ngư công chúa xoay người nói với Diệp Vân.
“Vậy được rồi công chúa, ta có thể mài trước một nửa, nửa còn lại sau này các ngươi tự mài là được. Mài một nửa là có thể lấy Thủy Linh Châu ra rồi”. Diệp Vân lắc đầu ý bảo không có vấn đề gì.
“Vậy cũng được”. Công chúa nhân ngư gật đầu ý bảo Diệp Vân bắt đầu.
Diệp Vân lấy trân châu từ trong túi đựng đồ ra, trong nháy mắt viên trân châu đã chiếm hai phần ba căn phòng lớn này, đang lúc mọi người còn kinh ngạc trừng lớn mắt, Diệp Vân búng nhẹ ngón tay một cái, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện vòng xoáy nho nhỏ, vô cùng sắc bén lao về bề mặt trân châu, rất nhanh mặt ngoài của trân châu bắt đầu bị mài ra, mài trân châu thành bột phấn, bột phấn như có ý thức ngoan ngoãn bay vào những dụng cụ để sẵn đó.
“Thật là lợi hại!” Công chúa nhân ngư vỗ tay khen ngợi. Người cá khác cũng ngơ ngẩn nhìn động tác của Diệp Vân, sợ nói không ra lời. Lạc Tâm Hồn hơi nhíu mày, lúc này Diệp Vân đang sử dụng Phong hệ pháp thuật đi? Nàng thật sự sử dụng Phong hệ pháp thuật sao? Kỳ thực Diệp Vân chỉ là nén không khí lại rồi xoay tròn mà thôi.
Rất nhanh, hơn phân nửa viên trân châu bị mài thành bột phấn, Diệp Vân cũng cảm thấy luồng linh khí bàng bàng kia bắt đầu tràn ra phía ngoài một chút, trong suốt óng ánh, Thủy Linh Châu màu xanh lục nhàn nhạt lộ ra, to như một quả trứng gà. Diệp Vân cẩn thận lấy Thủy Linh Châu ra.
“Công chúa, cám ơn ngươi. Nếu như không có chuyện gì, chúng ta xin cáo từ”. Diệp Vân cẩn thận cất Thủy Linh Châu vào túi đựng đồ sau đó liền cáo biệt với công chúa người cá, trong lòng lo lắng đến Nhiếp Tiểu Dạ đang đợi Thủy Linh Châu để khôi phục nội đan ở nhà.
“Chờ một chút! !” Công chúa nhân ngư lên tiếng giữ lại, “Ngươi phải nói toàn bộ công dụng của trân châu cho ta biết rồi mới có thể đi”.
Diệp Vân cười nhàn nhạt, còn tưởng rằng là yêu cầu gì: “Cái này đơn giản thôi!” Diệp Vân đem toàn bộ công dụng của trân châu nói ra, khiến những người ở chỗ này nghe đến mở to mắt nhìn.
Ngay khi Diệp Vân vừa nói xong chuẩn bị rời đi, từ ngoài cửa hiệu thuốc xuất hiện một nhân ngư mặt đầy mồ hôi chạy tới, cũng không để ý tới chuyện hành lễ, ở ngay cửa đã ồn òa: “Công chúa, xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
“Chuyện gì mà hoang mang như vậy! Còn ra thể thống gì nữa!” Công chúa nhân ngư tức giận quát lớn, “Không thấy ta còn đang có khách ở đây hay sao? !”
Lúc này ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng hò hét ầm ĩ.
“Công chúa, bọn Cá Lớn tạo phản, đã đánh giết vào cửa thành rồi, sắp tới quảng trường”. Nhân ngư tới bẩm báo kia hoảng hốt lo sợ, “Công chúa mau mau trốn đi, nếu không bọn Cá Lớn tiến vào trong đại điện mất”
Mà tiếng hò hét ngoài cửa càng lúc càng gần.
“Cái gì? !” Nháy mắt sắc mặt công chúa nhân ngư trở nên tái nhợt, “Bọn thị vệ đâu?”
“Chính là do thị vệ trưởng Nghê Húc thả Cá Lớn! Con tiện nhân kia còn nói cái gì mà đã yêu một trong những Cá Lớn hèn hạ đó”. Nhân ngư tới bẩm báo trên mặt xuất hiện tia khinh thường nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó lại sốt ruột nói, “Công chúa, trước tiên người tránh đi đã, từ cửa sau đi ra ngoài đi”.
“Vô liêm sỉ! Ta thân đường đường là công chúa, há có thể lâm trận bỏ chạy?” Công chúa nhân ngư vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt.
“Nhưng mà, công chúa, tuổi của người lúc này vẫn chưa được giải trừ phong ấn, người bây giờ căn bản là không có cách nào đối kháng với bọn họ”. Mọi người cá ở đây đều bắt đầu khuyên bảo.
“Mà quan trọng nhất là nữ vương vẫn chưa quay về”. Một người cá khác lo lắng nói.
“Công chúa, hay là tránh đi trước đã. Đợi đến khi nữ vương trở về, hừ! Đám loạn thần tặc tử này, nhất định chết không có chỗ chôn !” Tất cả nhân ngư ở đây đều khuyên bảo .
“Chủ nhân, Cá Lớn là cái gì vậy? !” Bạch Hổ ngồi xổm Diệp Vân vai nhỏ giọng hiếu kỳ hỏi.
“Là cá gieo giống”. Diệp Vân tùy ý trả lời một câu. Trong lòng cũng hoàn toàn hiểu được vì sao từ khi bước vào thành lại không hề thấy một nhân ngư nam tính nào cả, thì ra trong tộc nhân ngư, địa vị của nam tử rất thấp, là bị nô dịch còn dùng làm công cụ để duy trì nòi giống. Phỏng chừng là do bị áp bức quá lâu nên hôm nay mới có một màn phản kháng như mình thấy. Chẳng qua, đây là chuyện nội bộ của người ta, hiện tại cũng đã lấy được Thủy Linh Châu, nên đi thôi.
“Đi thôi!” Diệp Vân cúi đầu nói một tiếng liền xoay người chuẩn bị đi. Bạch Hổ lại vẫn đang tự hỏi, cá gieo giống? Rốt cuộc có ý gì? Cá có thể trồng trọt ? Vùng biển này còn có chỗ nào để trồng trọt?
Lạc Tâm Hồn vẻ mặt không chút thay đổi ở phía sau cũng chuẩn bị rời đi.
“Các ngươi chờ một chút!” Bỗng nhiên, công chúa nhân ngư lên tiếng ngăn hai người rời đi.
“Công chúa có việc gì sao?”Diệp Vân xoay người lại khách khí hỏi.
“Ngươi giúp ta đánh lùi đám Cá Lớn này”. Cô công chúa này chống eo vênh mặt hất hàm sai khiến Diệp Vân nói.
“Đây là chuyện trong tộc các ngươi, chúng ta là nhân loại không nên can thiệp”.Diệp Vân lạnh nhạt cự tuyệt, công chúa nhân ngư sắc mặt biến đổi, hình như đã nhận ra giọng điệu của mình không được thích hợp, đã cầu người ta giúp mà còn dùng loại giọng điệu này.
“Xin lỗi, ta nhất thời nóng nảy nên ngữ khí không được tốt. Ngươi có thể giúp ta đẩy lùi đám Cá Lớn này hay không, chúng ta tất có hậu tạ”. Công chúa nhân ngư lập tức hít sâu một hơi, mềm nhẹ hỏi.
Tiếng chém giết càng ngày càng tới gần cửa.
“Không xong rồi, đám Cá Lớn đã xông tới quảng trường, công chúa, người chạy nhanh đi. Chúng ta cản phía sau”. Mọi người cá vội vàng khuyên bảo. Còn có người lớn mật tiến lên kéo tay công chúa đi về phía cửa “Làm càn”. Công chúa hất mạnh bàn tay đang lôi kéo mình kia ra, không hề nhúc nhích, bình tĩnh nhìn Diệp Vân.
Vẻ mặt Diệp Vân lạnh nhạt, ngay lúc Lạc Tâm Hồn cho rằng Diệp Vân sẽ cự tuyệt sau đó rời đi, Diệp Vân lại hỏi một câu: “Có chỗ tốt gì?”Lạc Tâm Hồn khóe miệng hơi giật giật, thật đúng là phong cách của nàng. Khi người khác còn đang khủng hoảng cũng không quên bắt chẹt một chút.
“Ngươi có thể chọn một vật bất kỳ trong bảo khố của chúng ta”. Công chúa nhân ngư ra điều kiện. Phải biết rằng, bảo khố của vương thất tộc nhân ngư cũng đều là bảo bối hiếm có. Đều là những vật quý được tích lũy qua tháng ngày cất ở nơi đó.
Diệp Vân đứng yên ở đó không hề động, cũng không nói gì.
“Vẫn còn chưa đủ sao, ngươi đừng quá đáng. Trong bảo khố chúng ta đều là bảo vật hiếm có đấy”. Công chúa nhân ngư sốt ruột vẫy cái đuôi của mình, “Vậy cho ngươi chọn ba món”.
“Ngay cả vị trí công chúa của người còn sắp không giữ được, lại còn nhỏ mọn như vậy?” Diệp Vân tuyệt không sốt ruột, đưa tay ôm trước ngực bắt đầu trêu chọc. Bạch Hổ ngáp một cái, sau đó cúi đầu nói với Diệp Vân: “Đúng vậy, sắp cái gì cũng không có còn nhỏ mọn như vậy”.
“Ngươi! Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!” Công chúa nhân ngư gấp đến nỗi cái đuôi quét liên tục trên mặt đất, trong lòng sốt ruột vô cùng, không khỏi hạ giọng ra giá lần nữa, “Vậy thì ngươi thích vật gì trong bảo khố thì cứ lấy đi”.
Diệp Vân vẫn chỉ cười không nói lời nào. Kỳ thực lúc này Diệp Vân đã có quyết định, chỉ là muốn trêu chọc cô công chúa rất tùy hứng này mà thôi.
“Ta, ta gả cho ngươi là được rồi chứ hả? Nhanh đánh lùi đám Cá Lớn ti tiện này đi”. Công chúa nhân ngư cắn răng, hạ quyết tâm nói.
Dứt lời, trong hiệu thuốc hoàn toàn trở nên yên tĩnh. Tất cả người cá hai mặt nhìn nhau, nhất thời không có tiếng gì. Diệp Vân khóe miệng co quắp, tươi cười cứng lại trên mặt. Bạch Hổ há to miệng, bàn chân đang ôm cổ Diệp Vân cũng buông lỏng ra.
“Chúc mừng ngươi, phò mã gia”. Lạc Tâm Hồn vẻ mặt không chút thay đổi thản nhiên nói chúc mừng.
“Chủ nhân, người thật xấu nha”. Thanh Long lặng lẽ nói thầm bên tai Lạc Tâm Hồn.
Bạch Hổ “Phốc” một tiếng, muốn cười to nhưng lại không dám, chỉ đành nghẹn ở trong lòng.
“Không, không cần, ta giúp công chúa đẩy lùi bọn họ, ta chọn bảo vật là được rồi”. Diệp Vân dứt khoát nói. Như sợ vẫn không rõ lại nói thêm, “Công chúa cao quý vô cùng, ta, ta không xứng với”.
Diệp Vân nói xong liền giống như chạy trốn ra khỏi hiệu thuốc, khóe miệng Lạc Tâm Hồn gợi lên một độ cung nhợt nhạt không dễ phát hiện liền đi theo ở phía sau Diệp Vân ra khỏi hiệu thuốc.
Khi Diệp Vân ra khỏi hiệu thuốc đi qua đình viện tới trước quảng trường thấy một màn mà kinh sợ. Trên quảng trường tụ tập đầy người cá, không chỉ có nhân ngư nam tính, còn có không ít nhân ngư nữ tính. Xem ra binh biến lần này hình như là dựa theo tâm ý phần lớn nhân ngư.
“Giết công chúa, chúng ta muốn đấu tranh cho tự tôn của chúng ta!” Nhân ngư nam giới cầm đầu kia giơ giáo trong tay phẫn nộ quát.
Diệp Vân híp mắt nhìn, đấu tranh nội bộ mình không muốn quản, có điều, muốn bảo toàn tính mạng cho công chúa mình vẫn có thể làm được.
“Các ngươi dừng lại, không được tiến lên thêm một bước!” Diệp Vân đứng sừng sững ở cuối quảng trường, lạnh lùng hét lên. Tiếng Diệp Vân vừa rơi xuống, không khí xung quanh Diệp Vân lưu động, sắc bén rít gào, thổi hướng về phía bọn người cá, gió thổi sắc bén khiến bọn họ không thể nào mà mở mắt ra được. Đám nhân ngư trên quảng trường đều vô cùng kinh sợ. Toàn thân Diệp Vân toát ra hơi thở lạnh như băng khiếp người, làm cho người ta sợ hãi.
“Ngươi là ai? Người ngoại tộc như ngươi dựa vào cái gì mà dám can thiệp vào chuyện tộc nhân ngư chúng ta!” Bỗng nhiên, một nhân ngư nữ giới tay cầm trường thương bước lên, gầm lên với Diệp Vân.
“Đúng đúng! Người ngoại tộc, ngươi dựa vào cái gì đến can thiệp vào chuyện của chúng ta?”
“Cút ra ngoài!”
“Cút khỏi địa bàn tộc nhân ngư chúng ta”.
Phút chốc tiếng chửi bậy vang lên khắp nơi.
Diệp Vân còn chưa có mở miệng, một giọng nói tức giận vang lên
“Thị vệ trưởng! Ngươi là đồ tiện nhân không biết xấu hổ. Tư thông với Cá Lớn ti tiện muốn tạo phản!” Từ hiệu thuốc đám nhân ngư vây quanh bảo vệ công chúa phía sau đi ra, có người cá lớn tiếng quát lớn với nhân ngư đang đứng phía trước nói chuyện với Diệp Vân.
“Ta yêu hắn thì làm sao?” Thị vệ trưởng không hề có chút thẹn thùng nào cả, ngược lại còn lớn tiếng phản bác, dùng thanh âm