Edit: Hà Đoàn
“Vì thế nên gọi ta tới”. Lạc Tâm Hồn nói tiếp, bỗng nhiên khóe miệng hiện lên nụ cười trên tức, “Chúng ta như vậy có được tính là bỏ trốn hay không?”
Bạch Hổ há to mồm, trong lòng thầm than Lạc Tâm Hồn vô sỉ. Lâu ngày tiếp xúc, Bạch Hổ cũng đã biết được tính tình của nam nhân này. Lạnh như băng, nhưng lại rối loạn, còn có vô sỉ, còn cái kiểu cười đểu đáng ghét kia nữa!
“Vậy ta không tìm ngươi nữa”. Diệp Vân vẻ mặt bình tĩnh xoay người muốn đi.
“Chờ một chút, ta nói đùa thôi”. Lạc Tâm Hồn vội gọi lại, Diệp Vân nhìn như bình tĩnh kỳ thực là đang tức giận.
“Vào giờ này tối mai chúng ta sẽ đi”. Diệp Vân ngừng lại nhàn nhạt nói.
“Được rồi, yêu thú mà ngươi ấp trứng ra được kia, có dáng vẻ thế nào?” Lạc Tâm Hồn có một chút tò mò hỏi.
Vừa mới hỏi xong, Bạch Hổ xì một tiếng bật cười.
Lạc Tâm Hồn nghi hoặc không hiểu, đây là làm sao?
Sắc mặt Diệp Vân có chút không tự nhiên lại: “Dáng vẻ của một đứa trẻ. Ta cũng không nhìn ra là yêu thú gì”.
“À, vậy tối mai ta chờ ngươi ở chỗ này”. Lạc Tâm Hồn cũng không hỏi đến cùng, chỉ để lại những lời này liền ngự kiếm phi hành rời đi.
Diệp Vân ngáp một cái cũng đi về. Bỗng nhiên lại dừng lại nói với Bạch Hổ: “Đi, đi tìm Đông Phương Cẩn, nói cho hắn biết giờ này tối mai hãy đến sau núi chờ”.
Bạch Hổ ngoe nguẩy đuôi không tình nguyện hỏi: “Tại sao phải mang theo hắn?”
“Có một người dẫn đường miễn phí không phải là rất tốt sao?” Diệp Vân thuận miệng nói.
“A, đúng đúng”. Bạch Hổ hiểu ý liên tục gật đầu, “Vẫn là chủ nhân người thông minh nhất. Ta lập tức liền đi”.
Bạch Hổ hấp tấp bay đi.
Diệp Vân đứng một mình trên con đường nhỏ sau núi, trầm tư. Ngày mai phải đi, cần phải nói lời từ biệt với vài người đây? Nói cho đứa trẻ Diệp Danh kia mình phải xa nhà một thời gian, để hắn đi chuyển lời đến sư phó. Nghĩ đến chỗ này, Diệp Vân liền đi về phía đại sảnh Bắc Đường.
“Sư huynh, huynh muốn đi bao lâu?” Diệp Danh nghe xong Diệp Vân nói, đáy mắt xuất hiện lo lắng cùng nôn nóng khó hiểu. Trong lòng mâu thuẫn vạn phần, muốn, rất muốn mở miệng bảo Diệp Vân dẫn mình đi cùng, nhưng mà hắn biết, nếu như hiện tại đi, không thể nghi ngờ chỉ là trói buộc.
“Ta cũng không biết, rất nhanh sẽ quay về. Đệ hãy chăm chỉ theo sư phó thu hành, biết không?” Diệp Vân xoa xoa đầu Diệp Danh, dịu dàng nói, “Ta đã sớm nói với đệ. Chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức mà không kẻ nào có thể xúc phạm tới mình, mạnh đến mức mà đệ có thể bảo vệ tất cả”.
“Dạ. Đệ sẽ, nhất định”. Diệp Danh trịnh trọng gật đầu, trong mắt bắn ra ánh nhìn kiên định.
Diệp Vân mỉm cười: “Ta tin đệ nhất định sẽ. Ta đi trước, đệ nhớ chuyển lời đến sư phó. Sư phó người này, bắt được ta nhất định là sẽ lải nhải một hồi mất”.
Diệp Danh gật gật đầu, đè nén không muốn xuống đáy lòng, đưa mắt nhìn bóng lưng Diệp Vân rời đi.
Vào buổi tối ngày hôm sau, lúc Diệp Vân cùng Đông Phương Cẩn đi đến đình sau núi, Lạc Tâm Hồn đã chờ ở đó.
Khi mà hai nam nhân đối diện với nhau, đều có chút kinh ngạc.
“Đây là người dẫn đường miễn phí của chúng ta Đông Phương Cẩn, đây là Lạc Tâm Hồn”. Diệp Vân giới thiệu hai người qua loa với nhau.
Hai nam nhân chỉ khẽ gật đầu chào nhau không nói gì.
“Chúng ta đây liền lên đường đi”. Diệp Vân ôm Oa Oa từ trong túi linh thú ra. Mỗi ngày của Oa Oa cơ bản là chỉ có ăn với ngủ, thân mình cũng lớn rất nhanh. Ngắn ngủi hai ngày, cũng đã to hơn nửa bàn tay.
“Oa Oa, tỉnh tỉnh”. Diệp Vân nhẹ giọng gọi Oa Oa đang nằm trong lòng bàn tay.
“Đây là yêu thú có thể mở ra cánh cửa đến các thế giới khác?” Lạc Tâm Hồn khẽ nhíu mày nhìn dáng vẻ phấn nộn của Oa Oa nằm trong lòng bàn tay Diệp Vân trong lòng có chút không tin lắm.
Đông Phương Cẩn ánh mắt hoài nghi nhìn Diệp Vân, Oa Oa trong tay không nói gì.
Thế nhưng khi Oa Oa mở miệng bọn họ đều như sét đánh ngang tai.
“Mẹ! Hôn!” Oa Oa vỗ đôi cánh trong suốt kia của mình bay tới bên mặt Diệp Vân, bẹp một ngụm liền hôn xuống.
Mẹ? ! ! Hai nam nhân mở to mắt nhìn Diệp Vân còn đang xấu hổ.
Diệp Vân ha hả cười gượng một tiếng, dùng thần thức nói ở trong đầu hai người: “Nó khi vừa sinh ra liền coi là ta mẹ nó”.
Lạc Tâm Hồn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Diệp Vân, rốt cuộc hiểu được vì sao tối qua nhắc tới điều này Bạch Hổ lại cười. Hiển nhiên là ánh mắt của Lạc Tâm Hồn khiến Diệp Vân vô cùng khó chịu trong lòng, hung hăng trợn mắt nhìn mắt Lạc Tâm Hồn một cái, Diệp Vân ôm lấy Oa Oa đang bám vào mặt không chịu động đậy, nhẹ giọng nói: “Oa oa, còn nhớ chỗ mà ta đã nói với ngươi là chỗ nào sao?”
“Dạ!” Oa oa ôm đầu ngón tay Diệp Vân, nhu thuận gật gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, mở đường ra đi”. Diệp Vân mỉm cười gật đầu.
Oa Oa vỗ cánh bay tới trước mặt mọi người, trong miệng lẩm bẩm những tiếng mà mọi người đều không hiểu, một lát sau một đạo ánh sáng màu trắng xuất hiện, một con đường hiện ra trước mặt mọi người.
“Mẹ, ôm!” Oa Oa giống như làm xong một việc to lớn, vui mừng phi vào trong lòng Diệp Vân, muốn Diệp Vân ôm một cái làm phần thưởng.
Diệp Vân cười dịu dàng ôm lấy Oa Oa, nói với mọi người: “Đi thôi”.
Mọi người bước vào con đường, thông đạo biến mất, tiến vào một thế giới khác.
Cho đến khi ánh sáng trắng biến mất, trước mắt mọi người sáng ngời, cả người đã ở một thế giới khác.
“Nơi này chính là phương tây dị giới?” Thanh Long chớp chớp mắt tò mò nhìn bốn phía, “Nhưng mà, sao ta lại cảm thấy có chút quen mắt?”
Bạch Hổ cũng gật gù đắc ý nhìn xung quanh: “Kỳ quái, ta cũng cảm thấy có chút quen mắt. Chẳng lẽ trước đây chúng ta đã từng đến phương Tây dị giới?”
Đông Phương Cẩn lại vẻ mặt nghi hoặc, cảm thấy có cái gì đó không đúng. Sao nhìn đâu cũng không hề thấy giống như cố hương của hắn.
“Không phải vấn đề quen mắt hay không”. Lạc Tâm Hồn lạnh lùng nói, “Bởi vì nơi này chúng ta đã từng tới”.
“A?”
“Cái gì?”
Thanh Long cùng Bạch Hổ kinh ngạc há to miệng.
“Nơi này là yêu giới” Diệp Vân cũng buồn bực nói.
“Khó trách!” Thanh Long cùng Bạch Hổ đều giật mình, sau đó tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người Oa Oa nằm trong lòng Diệp Vân.
Oa Oa vỗ cánh bay lên xuống, dường như là có chút ngượng ngùng.
“Mẹ! Làm lại”. Trên khuôn mặt phấn nộn của Oa Oa