Hai vị viện trưởng cười ngại ngùng, cúi đầu xuống lại thấy một nam tử quần áo tả tơi.
Phút chốc, cả hai người đều trừng lớn mắt hô lên.
“Hoàng tử điện hạ! ! !”
Đám Diệp Vân cũng kinh ngạc, cúi đầu nhìn nam tử bất động trên mặt đất, chính là thân thể mà Morak đang nhập vào kia? Thật đúng là khéo chọn.
“Hoàng tử điện hạ, sao người lại ở nơi này, còn bị thương nặng như thế?” Hai người cuống quít đỡ Morak dậy vừa hết lòng hỏi han.
Morak vẫn mang theo vẻ mặt thỏa mãn chưa phục hồi.
“Hả, hắn là hoàng tử điện hạ?” Diệp Vân kinh ngạc nói, “Vừa rồi hắn lạc đường, ngã ở ven đường, chúng tôi đi tới đây thì gặp. Không biết vì sao lại bị thương thành như vậy”. Diệp Vân nói dối không chớp mắt.
Lạc Tâm Hồn, Bạch Hổ còn có Thanh Long đều ngẩng đầu nhìn trời, hết chỗ nói rồi.
“Hoàng tử điện hạ, ngài không sao chứ?” Rayne sốt ruột tìm thuốc trị thương trong nhẫn trữ vật.
Nhưng Morak lại không thèm hé răng nửa lời, vẫn còn đang say sưa trong kích thích.
“Hoàng tử điện hạ, viện trưởng của chúng tôi đang hỏi ngài đấy”. Diệp Vân nói ra từng từ chữ rõ ràng.
“A!” Morak cũng hồi phục tinh thần, lập tức ngẩng đầu, nhìn nhìn vẻ mặt lo lắng của hai ông già kia, lại nhìn nhìn ánh mắt cảnh cáo của Diệp Vân, vội ho nhẹ nói: “Ta không sao, không có việc gì, cũng may nhờ có vị ân nhân này”.
“Sao hoàng tử điện hạ lại bị thương thành thế này? Là thích khách sao?” Rayne nhíu mày nhìn vết thương trên người Morak, đây rõ ràng là vết thương do roi gây ra, là ai đã ra tay ác độc như thế? Lại dám tra tấn hoàng tử điện hạ, nếu là thích khách hẳn sẽ lấy mạng hoàng tử luôn, sao có thể tra tấn dã man như vậy được?
“Cái này không có gì”. Morak nhanh chóng khôi phục lại, rất phối hợp để cho hai ông già này bôi thuốc cho, ngẩng đầu nhìn Diệp Vân trầm giọng nói, “Ân nhân, ngài đã cứu tôi, tôi còn chưa biết tên của ngài”.
Bạch Hổ phỉ nhổ trong lòng, thật là xảo trá, nhân cơ hội này hỏi tên chủ tử.
“Hoàng tử điện hạ, tôi tên Diệp Vân”. Diệp Vân mỉm cười gật đầu.
“Diệp Vân, tên rất hay”. Morak nhìn Diệp Vân chăm chú, “Diệp Vân, muộn thế này mà các vị còn tới Hắc Phong cốc làm gì thế?”
“Săn giết ma thú, lấy ma hạch để làm nhẫn cất chứa ma lực”. Diệp Vân quay đầu lại, ánh mắt hơi nheo lại, cảnh cáo Morak không nên quá phận.
“Vậy sao, tôi có thể đi theo cùng mọi người chứ?” Morak nhìn Diệp Vân, sâu trong đáy mắt là mong chờ.
Diệp Vân vẫn không trả lời, hai vị viện trưởng kia đã lên tiếng trước: “Không thể, hoàng tử điện hạ, trước hết phải về hoàng cung xử lý vết thương của ngài. Hắc Phong cốc là nơi nguy hiểm, ngài sao có thể tới đó”.
“Ít nói nhảm!” Morak nhướng mày hừ lạnh nói.
Hai vị viện trưởng đều bất ngờ, vừa mới nghĩ hình như tính tình hoàng tử không phải như vậy, vội phóng thấp giọng nói “Diệp Vân có thể bảo vệ ta tốt”.
Đáy mắt Diệp Vân hiện lên chút suy ngẫm, xem ra tên ác ma này chưa bị mình hành hạ đủ. Mặt dày mày dạn cũng muốn đi theo.
Rayne và Feilidun khó xử liếc nhìn nhau, đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, có điều để chúng tôi băng bó vết thương cho ngài đã, sau đó chúng ta cùng nhau vào đó”.
Morak nhướng mày muốn phản đối gì đó, Diệp Vân lại trừng mắt cảnh cáo, khiến lời của Morak vừa tới bên miệng vội nuốt về.
Băng bó kỹ vết thương, năm người tiến vào Hắc Phong cốc.
Thế nhưng trong Hắc Phong cốc, vòng ngoài đã không còn nhiều ma thú như lời Thanh Long nói, chỉ có ma thú cấp thấp, vừa thấy bọn họ là bỏ chạy mất dạng.
“Kỳ lạ”. Rayne nhíu mày, “Trước đây có rất nhiều ma thú, sao hôm nay lại im lặng như vậy?”
Feilidun như chợt nhớ ra: “Mấy ngày hôm trước tôi mua được rất nhiều ma hạch ở phòng đấu giá, chẳng lẽ là có người đến Hắc Phong cốc săn giết ma thú?”
“Ông mua bao nhiêu?” Rayne nghi hoặc.
“Hai mươi mấy viên, lớn chừng này”. Feilidun vươn tay làm mẫu.
Rayne há to miệng, lại nhìn nhìn xung quanh, chẳng lẽ thật sự có người đến tiến hành quá càn quét? Nhưng ông không nghe nói gần đây có dong binh đoàn lợi hại như vậy, Lạc Tâm Hồn quen đường đi ở phía trước, mọi người đi theo phía sau, mãi cho tới khi vào trong trung tâm Hắc Phong cốc mới có ma thú. Vốn là mãnh thú thấy người sẽ công kích, khi thấy được Lạc Tâm Hồn đi ở phía trước thì lại bỏ chạy điên cuồng.
Rayne và Feilidun sửng sốt, đây là làm sao? Đám ma thú này, hình như đang sợ! Sợ cái gì? Sợ hai người bọn họ? Không đạo lý, không có khả năng.
Chẳng lẽ là đang sợ người ở phía trước hai người?
Rayne và Feilidun bị cách nghĩ của mình khiến cho giật mình.
Lạc Tâm Hồn vẫn thản nhiên đi ở phía trước, Diệp Vân theo ở phía sau, Morak chăm chú đi bên cạnh Diệp Vân không rời một bước .
Ban đầu Rayne và Feilidun cho rằng hoàng tử điện hạ được Diệp Vân cứu, cho nên sinh ra tin tưởng Diệp Vân, vậy nên mới một bước không rời, nhưng càng lúc càng phát hiện không phải như vậy.
“Diệp Vân, ngươi có mệt hay không? Khát nước không?” Morak cẩn thận từng li từng tí hỏi, trong giọng nói tràn đầy quyến rũ.
Rayne và Feilidun lại liếc nhau, không lầm đấy chứ, hoàng tử điện hạ giống như đang lấy lòng Diệp Vân? !
Dọc theo đường đi, Lạc Tâm Hồn và Diệp Vân không hề thấy ma thú nào, cứ đi thẳng vào nơi sâu nhất.
Diệp Vân, Lạc Tâm Hồn, lúc này Rayne lại lên tiếng, “Không thể đi về phía trước nữa, phía trước đều là ma thú cấp cao, rất nguy hiểm. Các ngươi không thể đối phó được đâu”.
Diệp Vân quay đầu cười nhạt: “Chúng ta tới đây là để lấy ma hạch của bọn chúng. Nếu viện trưởng không yên lòng thì ở đây chờ đi”.
Rayne chán nản, thực sự là quá không biết trời cao đất dày!
Rayne đang muốn mở miệng nói, bỗng nhiên một lực lượng ma lực lớn mạnh đánh tới. Là ma thú, ít nhất là ở cấp tám! Nguy hiểm! Rayne lấy pháp lâu ra, chuẩn bị thi pháp. Feilidun cũng nghiêm túc phóng kết giới ra để bảo vệ đám người Diệp Vân.
Nhưng một màn trước mắt lại khiến bọn họ thiếu chút nữa lọt tròng mắt, Lạc Tâm Hồn nhẹ nhàng rút kiếm ra, nhảy người lên, chém ra một đường kiếm sắc bén, kiếm khí sắc bén tựa hồ ẩn chứa ma lực và kiếm khí! Diệp Vân vung tay lên, một vật hình trăng non màu xanh nhạt xuất hiện trong tay, vung lên giữa trời.
Ma thú tránh cũng không thể tránh, trốn không thể trốn.
Bị hai người giáp công đánh bại.
Không a thú thời gian để thở, hai người lại vung kiếm lần thứ hai chém xuống.
Lần này Rayne và Feilidun thấy rõ ràng .
Có ma lực cũng có đấu khí! Hai người này đã đem đấu khí và ma lực kết hợp lại với nhau hoàn hảo, thực sự là bọn họ chỉ có thiên phú mà chưa học bao giờ sao, không cần phải nói, hẳn là học đấu khí ở thư viện.
Sức mạnh và lực sát thương được kết hợp hoàn hảo, ma thú đáng thương ngưởi mặt lên trời gào một tiếng, sau đó ngã rầm xuống đất.
Lạc Tâm Hồn thuần thục móc ma hạch ra, đưa cho Diệp Vân. Viên ma hạch to bằng nắm tay tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, Diệp Vân suy nghĩ một chút nói: “Lấy thêm vài viên lớn hơn cái này, hẳn là đủ vật liệu”.
“Được”. Lạc Tâm Hồn vẻ mặt không chút thay đổi đồng ý, thu kiếm lại tiếp tục đi về phía trước. Diệp Vân theo ở phía sau, Morak hấp tấp chạy sau Diệp Vân.
Hai vị viện trưởng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không thốt nên lời. Ma thú như vậy, cho dù là bọn họ cũng phải mất sức và thời gian mới có thể đánh bại, nhưng hai người này lại có thể thu phục dễ dàng, đơn giản như ăn cơm. Lại còn nói tìm thứ lớn hơn cái này. Nếu lớn hơn cái này thì mà ma thú cấp chín nha! Cấp chín khác xa so với cấp tám! Bọn họ đã mạnh đến như vậy sao? Vượt qua cả chúng ta. Hai