Edit : Hà Đoàn
Xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Vân. Bầu không khí trong đại điện đông cứng lại, vị đệ tử Thanh Sơn phụ trách khảo hạch kia càng lo lắng nhìn Diệp Vân, âm thầm thay ‘hắn’ lau mồ hôi.
“A a, tiểu tử, thực thú vị nha. Dám nói chuyện với ta như vậy, biết ta là ai không?” Thanh Dịch làm ra một bộ hung dữ muốn hù dọa đứa nhỏ trước mặt.
“Những người trên đại điện này đều biết”. Diệp Vân cười yếu ớt đáp lại, không hề có một chút sợ hãi nào. Ý tứ trong lời nói lại quá rõ ràng, những người nơi đây đều biết thân phận của ông, chẳng lẽ ta còn không biết? Thực sự là lợi hại ghê.
Thanh Dịch chớp chớp mắt, nhìn Diệp Vân một bộ không hề sợ, nhất thời thấy hứng thú. Những đệ tử khác thấy ông không ai là không cung kính, tiểu tử này lần đầu tiên gặp mình lại dám cùng mình gọi nhịp (trong hí khúc ^^! ta ko rõ lắm), thú vị, rất thú vị.
“Tiểu tử, muốn làm đồ đệ của ta không?” Thanh Dịch đánh giá Diệp Vân, nhưng trong lòng thán phục không ngớt, thực sự là hảo mầm (giống tốt) a.
“Vậy còn nhìn xem ông có thể dạy ta cái gì”.Diệp Vân lại đem Thanh Dịch vòng vo, ‘hắn’ hiểu rõ, theo như tính cách người trước mắt này, càng là kích hắn, hắn lại càng có hứng thú. Người như vậy thích chính là tùy ý, không câu nệ tiểu tiết.
“Ha ha, tiểu tử, thật là thú vị. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đồ đệ của ta “. Thanh Dịch hừ hừ tuyên bố ra đệ tử thứ nhất mình lựa chọn.
“Dịch sư đệ, ngươi!” Thanh Phồn nhìn Thanh Dịch chọn một trong những đệ tử xuất chúng nhất năm nay, lập tức bất mãn lên tiếng kháng nghị.
“Được rồi, Thanh Phồn sư đệ, kế tiếp đệ chọn đi”.Chưởng môn mau chóng giải hòa, hai lão đầu này tuổi cộng lại cũng đã vài trăm tuổi, nhưng mỗi khi tranh chấp lại vẫn giống đứa nhỏ vậy. Lần trước hai người tranh chấp đánh nhau, đánh phá hủy rất nhiều thứ này nọ. Chưởng môn cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy nữa lập tức ngăn lại, lại quay đầu dò hỏi hai vị trưởng lão bên cạnh, “Hai vị sư đệ không có ý kiến gì chứ?”
“Không, chỉ là nhanh lên một chút!” Thanh Xuyên nôn nóng giục.
Thanh Tùng khẽ gật đầu một cái, không có lên tiếng.
“Hừ”. Thanh Phồn bất mãn nhìn Thanh Dịch đang đương đương đắc ý hừ lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Đoàn Dật Phong đã sớm nhìn trúng.
“Đệ tử bái kiến sư phó.” Đoàn Dật Phong có chút hiểu chuyện nghiêm túc hành lễ với Thanh Phồn.
“Tốt, tốt”. Thanh Phồn khuôn mặt vẫn luôn khó coi kia hiếm khi lại lộ ra nụ cười.
Kế tiếp, việc chọn đệ tử tiến hành tương đối nhanh, rất nhanh các vị trưởng lão đều chọn được đệ tử của mình. Thanh Dịch chọn ít đệ tử nhất, chỉ tuyển năm tên đệ tử, theo như cách nói của ông ấy thì càng ít người thì càng ít hao tốn tinh lực, có thể nghỉ ngơi thật nhiều. Đến tận khi chưởng môn hung hăng trừng mắt nhìn, ông mới biết mình lỡ lời vội vàng đổi giọng ‘ít đệ tử thì càng tốn nhiều công sức để dạy dỗ, tranh thủ đem các đệ tử đều dạy ột thân bản lĩnh, đem Thanh Sơn phát dương quang đại. Thanh Phồn hầm hừ mang theo đệ tử mình đã lựa chọn rời đi, khinh thường nghe Thanh Dịch đưa ra một phen lý do thoái thác. Đoàn Dật Phong theo Thanh Phồn đi tới cửa, liền quay đầu lại liếc nhìn Diệp Vân, Diệp Vân lại cúi mắt ngáp một cái, hoàn toàn không để ý đến hắn. Đoàn Dật Phong trong lòng một trận khó chịu, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, theo sát phía sau Thanh Phồn rời đi.
“Tiểu tử, chúng ta đi”. Thanh Dịch cười hắc hắc, cũng chuẩn bị mang theo những đệ tử mình đã chọn rời đi.
“Dịch sư đệ ~~” bỗng nhiên chưởng môn lên tiếng gọi ông lại, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Diệp Vân, ánh mắt không yên lòng nhìn khiến Thanh Dịch phát hỏa lớn.
“Chưởng môn sư huynh có ý gì vậy, huynh cảm thấy ta không thể dạy tốt tiểu tử này sao? Huynh chờ, huynh chờ đó mà xem”. Thanh Dịch có chút tức giận trừng mắt nhìn ánh mắt không yên lòng của Thanh Giản.
“Ta, ta không có ý đó ~~” Thanh Giản không ngờ rằng người luôn tùy hứng như Thanh Dịch lại có thể tức giận như vậy, vội giải thích.
“Huynh chính là có ý này. Hừ, chưởng môn sư huynh, đồ đệ ta dạy nhất định sẽ không thua kém đệ tử của Phồn lão đầu đâu, huynh chờ đó mà xem”. Thanh