Lăng Quốc
Phủ Lục hoàng tử
Lục hoàng tử Lăng Thiên Bân sau khi nghe tin tức Thái Tử mất tích thì trên mặt không giấu nỗi nét vui mừng.
Nếu lần này Thái Tử xảy ra chuyện, kinh thành chỉ còn lại mình hắn, nếu hắn biểu hiện tốt, phụ hoàng rất có thể lập hắn làm Thái Tử.
"Bẩm điện hạ, hiện tại Thái Tử vẫn bặt vô âm tín, thuộc hạ chỉ biết được một tin tức, Yến Quốc vì chuyện lần này sợ Lăng Quốc nổi giận, sẽ đưa công chúa Yến Quốc đến đây hoà thân"
Lăng Thiên Bân hai mắt sáng lên, Yến Quốc hiện chỉ còn hai vị công chúa đủ tuổi gả đi, một người trong đó là tam công chúa Triệu Tử Mẫn, nàng không những xinh đẹp lại còn là nữ nhi Triệu Tử Dương yêu quý nhất.
Lần này muốn hoà thân chỉ có thể là tam công chúa, hiện giờ chỉ có hắn chưa lập chính phi, vì vậy hoà thân lần này chắc chắn rơi vào người hắn.
Lại nghĩ nếu cưới được tam công chúa, hắn sẽ có sự ủng hộ từ Yến Quốc, địa vị của hắn sẽ tăng lên, vậy ngôi vị Thái tử này càng dễ dàng rồi.
Thuộc hạ kia thấy chủ tử vui mừng lại cảm thấy khó hiểu
"Điện hạ, thuộc hạ biết được lần này người đến hoà thân là Bát công chúa Triệu Tử Yên a"
Nghe được lời này, tâm trạng vui sướng như đang trên mây lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành, Lăng Thiên Bân mặt xám như tro tàn
"Ngươi nói cái gì?"
"Dạ, người đến là Bát công chúa a"
"Sao có thể chứ? Bát công chúa kia nổi tiếng xú nữ không ai không biết, đã vậy còn không được học hành, coi chừng cả chữ còn không biết, lần này sợ Lăng Quốc nổi giận, sao có thể để xú nữ này đến hoà thân chứ?"
Tên thuộc hạ kia cũng lắp bắp
"Chuyện này là vô cùng chính xác không thể nghi ngờ a điện hạ"
Lăng Thiên Bân ngã ngồi xuống ghế, mặt lúc xanh lúc trắng, bao nhiêu lợi thế lúc nảy kể ra bây giờ liền tan biến không còn một móng.
Chưa lập chính phi trở thành bất lợi của hắn, nếu để xú nữ kia làm chính phi, nhỡ một ngày hắn lên ngôi đế vương, hoàng hậu của hắn không phải một xú nữ sao? Cả thiên hạ sẽ chê cười, mặt mũi hắn biết cất ở đâu đây?
Chưa tính đến chuyện sâu xa đó, mỗi ngày phải đối mặt với một xú nữ, tới nghĩ thôi hắn cũng thấy sợ.
Lăng Thiên Bân chắp tay sau lưng, đi qua đi lại vô cùng lo lắng
"Ngươi nhìn bổn hoàng tử làm gì? Mau nghĩ cách giúp ta, ta không thể cưới một xú nữ làm chính phi a"
Tên thuộc hạ suy nghĩ một lúc sau đó hai mắt liền sáng lên
"Điện hạ, chúng ta nhân lúc tin tức này chưa truyền đến kinh thành, người mau đến xin hoàng thượng ban hôn đi a"
Nghe vậy Lăng Thiên Bân cũng ngừng động tác dưới chân, thầm khen hay
"Nhưng phải xin ban hôn với ai đây a?"
"Không phải nhị tiểu thư của Hộ bộ thượng thư luôn có tình ý với người sao?"
Thà lấy nữ nhi của hộ bộ thượng thư còn đỡ hơn một xú nữ, huống chi nàng kia cũng là có tư sắc, không đến nỗi làm hắn mất mặt.
Gật gật đầu, Lăng Thiên Bân lập tức đến tìm hoàng thượng xin ban hôn, sau một phen miệng lưỡi cuối cùng hoàng thượng cũng đồng ý.
Lăng Thiên Bân coi như nhẹ nhõm, tránh được một kiếp a.
- ----------
Bình Tây Vương phủ
Lăng Thiên Hàm từ lúc bị Hàn Như Song nắm lấy tay, nàng trong lòng thầm kêu không xong, ở đây ba ngày không ai nghi ngờ, chỉ mới lần đầu gặp đã bị Hàn Như Song phát hiện, việc này không khỏi làm Thiên Hàm có suy nghĩ khác hơn về vị Quận chúa trong lời đồn, đúng là nghe danh không bằng mắt thấy.
Trái với sự lo lắng của Thiên Hàm, Hàn Như Song vẫn rất bình thản, xem như không có chuyện gì, còn đặc biệt phân công nàng đến bên cạnh hầu hạ.
Thiên Hàm bây giờ cũng chỉ có thể tiếp tục giả ngu, hầu hạ thì hầu hạ, xem nàng ta muốn làm gì.
Quả nhiên ngày hôm sau, Hàn Như Song đi tới đâu thì Lăng Thiên Hàm cũng đi đến đó, luôn luôn bên cạnh hầu hạ, không rời nửa bước.
Hàn Như Song âm thầm đánh giá lại nha đầu trước mắt một lần, ngoài gương mặt bình thường thì từ ánh mắt sắc bén, đôi tay mịn màng chứng tỏ từ nhỏ đã được người hầu kẻ hạ, xem ra thân phận không thấp, mỗi một cử chỉ đều có khí khái, khí chất vương giả không thể che giấu được.
Nghĩ tới đây nàng mới giật mình, sao lại có khí chất vương giả chứ? Rồi nàng lại lắc đầu phủ nhận suy nghĩ vừa rồi.
Thấy tiểu nha đầu thành thành thật thật hầu hạ, bưng trà rót nước, Hàn Như Song ngồi trên chõng đọc sách, không biết suy nghĩ gì mà âm thầm cười, giọng nói nghiêm túc vang lên
"Tiểu Hoa, ta cảm thấy thư phòng bám bụi, mau lau chùi lại một lần đi"
Thiên Hàm liếc mắt dò xét, nhìn Hàn Như Song chuyên chú đọc sách, không lộ biểu cảm, nàng lúc này mới lủi thủi đi quét dọn.
Đợi Thiên Hàm xong việc cũng đã đến giờ trưa, nàng đứng thẳng người, thở ra một hơi.
Dẹp xong dụng cụ quét dọn, vừa trở lại thư phòng đã nghe Hàn Như Song phân phó
"Tiểu Hoa, trà nguội rồi, đổi đi"
Thiên Hàm cũng không thể nề hà, lon ton đi thay một ấm trà khác.
Vừa về tới cửa lại nghe
"Tiểu Hoa, ta đói rồi, dọn thức ăn đi"
Cứ như vậy cho tới chiều tối, cách một lúc lại nghe Hàn Như Song nói
"Tiểu Hoa, trà nguội, đổi"
"Tiểu Hoa, lấy một ít điểm tâm cho ta"
"Tiểu Hoa,....."
"Tiểu Hoa,....."
Thiên Hàm bị sai vặt đến đầu óc choáng váng, từ lúc nào vị Quận chúa này thích hành hạ người khác như vậy chứ? Thiên Hàm đúng là khổ mà không thể nói.
Hàn Như Song thấy biểu cảm chết không còn gì luyến tiếc kia của Thiên Hàm, không hiểu sao trong lòng lại có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Khoé môi cong nhẹ sau đó rất nhanh biến mất, nàng lại nghiêm túc nói
"Tiểu Hoa, ngươi chuẩn bị nước ấm, ta muốn ngâm chân a"
Thiên Hàm lúc này hồn đã bay lên mây, thân xác rã rời, nàng cũng lười phản ứng "lấy nước thì lấy nước".
Bê chậu nước trở về phòng, thấy Hàn Như Song đã ngồi đến bên giường, Thiên Hàm đặt thau nước cạnh chân Hàn Như Song.
Lại thấy người kia không động đậy mà ngồi nhìn mình chằm chằm, nàng bắt đầu nghi ngờ, trong lòng thầm kêu khổ, không phải kêu mình hầu hạ nàng ngâm chân chứ?
"Tiểu Hoa, còn đứng đó làm gì? hầu hạ ta ngâm chân đi"
Hàn Như Song ngoài mặt lơ đãng nói, bên trong lại nghĩ thầm "Nàng ta thân phận không thấp, kêu nàng ta làm những chuyện thế này xem còn có thể nhẫn nhịn bao lâu" Hàn Như Song trong lòng thầm đắc ý.
Quả nhiên vừa nói xong, nàng thấy tiểu nha đầu mặt đen lại, biểu cảm như ăn phải mướp đắng.
Không hiểu sao nàng lại cảm thấy vui vẻ, tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Thiên Hàm trán đổ mồ hôi, ánh mắt khoá chặt Hàn Như Song, sau đó dời xuống hai chân.
Cô từ từ ngồi xuống, tay bắt lấy chân Hàn Như Song, hung hăng cắn răng mà tháo giày, lòng mắng Hàn Như Song một nghìn lần, thầm nghĩ "nữ nhân này, ngươi tốt nhất đừng để bản thân rơi vào tay bổn hoàng tử, nếu không ta sẽ bắt ngươi mỗi ngày đều rửa chân cho ta"
Nghĩ như vậy nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, không bao lâu đôi chân trần của Hàn Như Song liền hiện ra trước mắt, chân Hàn Như Song vô cùng đẹp, da thịt trắng như tuyết khiến Thiên Hàm cũng một phen ghen tị.
Tay bắt lấy đôi chân trần kia để vào nước.
Ngoài ý muốn, cảm giác tay nàng chạm vào chân Hàn Như Song lại vô cùng tốt, mềm mại nhẵn nhụi, nàng lại bắt đầu thích cảm giác này đến nổi không muốn buông ra.
Thiên Hàm học y thuật, nàng biết rõ từng huyệt vị trên thân thể, tay bắt đầu xoa nhẹ, ấn vào các huyệt vị ở chân.
Lúc này trên mặt Lăng Thiên Hàm làm gì còn biểu cảm đau khổ vừa rồi, hiện tại nàng vô cùng thích ý, tùy tiện chơi đùa với đôi chân của Hàn Như Song.
Xem chân Hàn Như Song như một món bảo vật mà ngắm nhìn, nhẹ nhàng xoa nắn đủ kiểu.
Ngược lại lúc này trên trán Hàn Như Song lộ rõ ba đường hắc tuyến, trước giờ chưa ai thân mật với nàng như vậy, thầm nghĩ "có phải nàng lại thông minh hai mươi năm dại một giờ rồi không?"
Thiên Hàm ngẩng đầu lơ đãng chống lại ánh mắt Hàn Như Song, môi nàng cong lên, mỉm cười