"Chúng tướng sĩ nghe lệnh"
"Có"
Âm thanh đáp trả vang vọng tứ phía, trống trận dồn dập bắt đầu nổi lên.
Bên phía Viễn Vương ngơ ngác nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào bọn họ đã bị vây kín, bốn bên đều là địch.
Viễn Vương lúc này làm gì còn giữ được bình tĩnh, hắn chỉ mặt Trường Nhạc điên cuồng mắng chửi
"Khốn kiếp, thì ra ngươi cố ý kéo dài thời gian"
Trường Nhạc không nhanh không chậm trả lời
"Ngươi biết, đã muộn"
Mọi thứ đều theo sự sắp xếp của Trường Nhạc, cho bốn vạn binh sĩ chia hai hướng ẩn nắp gần thành Nam Kinh, đợi khi Viễn Vương dẫn binh đánh Lan Châu, bên kia sẽ dựa theo những nơi yếu hại nhất để công thành, đương nhiên bọn họ sẽ không kịp phòng bị, trong thành chỉ còn hơn hai vạn binh, lại không có tướng quân chỉ huy.
Hai vạn quân tất nhiên bại dưới tay bốn vạn quân tinh nhuệ.
Sau khi công thành lập tức dẫn quân bao vây đại quân của Viễn Vương như hiện tại.
Việc của Trường Nhạc chỉ là kéo dài thời gian sau đó thu lưới bắt gọn một mẻ.
Viễn Vương biết mình bị tính kế, hắn nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng mắt quát
"Nữ nhân đê tiện, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi"
Hắn rút đao giơ lên không trung sau đó ra lệnh
"Giết cho ta"
Hai bên binh sĩ lao vào đánh nhau, tiếng binh khí va chạm kịch liệt, dần dần đã có người ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả mảng sỏi đá bên dưới.
Qua một lúc, xác người ngỗn ngang chất chồng, binh sĩ của Viễn Vương rơi vào thế yếu, bị bao vây ngày càng chặt.
Cứ tưởng sẽ chém giết đến khi mất mạng, Trường Nhạc lại giơ tay ra hiệu dừng tay.
Binh lính đồng loạt lui ra thủ thế, vây đám người Viễn Vương ở giữa vòng tròn.
Trường Nhạc giọng uy lực vang xa
"Các ngươi đều là dân chúng Bắc Thần, cớ gì phải đánh đánh giết giết? Nếu bây giờ các ngươi buông kiếm đầu hàng, ta hứa sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống"
Chúng binh sĩ bắt đầu dao động, liếc mắt nhìn nhau, nói thật kể từ lúc Trường Nhạc xuất hiện, đứng dưới uy áp của nàng bọn chúng đã muốn quỳ xuống xưng thần.
Huống hồ hiện tại bọn họ đã rơi vào thế yếu lại được trưởng công chúa cho một con đường sống, hiển nhiên bọn chúng muốn hàng.
Viễn Vương nhìn ánh mắt xao động của binh sĩ, hắn tức giận quát
"Các ngươi tin nữ nhân này sao? Ả sẽ không tha cho các ngươi, ả nhất định...."
Trường Nhạc cắt đứt lời nói của Viễn Vương
"Ta là người đứng đầu Bắc Thần, nhất ngôn cửu đỉnh"
Sau lời này lập tức có tiếng binh khí rơi xuống đất, một người rồi hai người, ngày càng nhiều.
Viễn Vương hung hăng chém chết một tên buông vũ khí ở gần hắn nhất
"Kẻ nào dám hàng, ta liền giết"
Mặc kệ lời hắn nói vẫn có rất nhiều binh lính tách ra khỏi hàng, buông vũ khí.
Còn lại một số vẫn trung với Viễn Vương, khinh thường nữ nhân chấp chính.
Viễn Vương nhìn Trường Nhạc vẫn giữ bộ dáng cao cao tại thượng, hận ý trong mắt càng sâu, hôm nay hắn có liều mạng cũng phải giết nàng, cá chết lưới rách.
Hắn cầm trường thương, dùng mũi thương sắc nhọn chỉ thẳng Trường Nhạc hô
"Giết chết nàng cho ta, hôm nay ai giết được nàng sẽ có trọng thưởng"
Binh lính nghe lệnh, điên cuồng giơ kiếm tấn công về phía Trường Nhạc.
Nhân lúc hỗn loạn, Viễn Vương cầm cung tên nhắm thẳng Trường Nhạc mà bắn.
Mũi tên lao đi vung vút, hướng thẳng ngực trái của Trường Nhạc mà bay, rất nhanh phản ứng, nàng tung người đạp lên lưng ngựa, bay lên không trung để né tránh.
Chỉ là mũi tên còn chưa bay tới chỗ Trường Nhạc đã bị một mũi tên khác bắn trúng gãy làm đôi, nặng nề rơi xuống đất.
Lại có thêm một mũi tên khác bắn ra, nhưng lần này là hướng về Viễn Vương.
Sự việc diễn ra bất ngờ, hắn không kịp phòng bị, cứ tưởng mũi tên đã cắm vào giữa trán.
Ai ngờ mũi tên lại bắn trúng mũ giáp của Viễn Vương, mũ rơi xuống lăn mấy vòng trên đất.
Mũi tên còn cắm chặt ở giữa nón, tóc của Viễn Vương cũng vì thế mà rối tung, mặt hắn lúc xanh lúc trắng, bộ dạng chật vật chưa từng thấy.
Hắn cả người run rẩy, ngơ ngẩn ngồi trên lưng ngựa chưa kịp hoàn hồn.
Trường Nhạc nhìn thấy một màn cũng tỏ vẽ kinh ngạc, nàng chưa kịp đáp đất đã bị một vòng tay ôm lấy.
Cánh tay người nọ ôm chặt lấy thắt lưng nàng, hai người từ từ đáp xuống đất trước ánh mắt ngỡ ngàng của bao người.
Không chỉ mọi người, ngay cả Trường Nhạc cũng thất kinh, khí tức này có lẽ cả đời nàng cũng không bao giờ quên
.....!Nếu đoán không lầm, kẻ này chính là người đêm đó.
Vừa tiếp đất, nàng vội vàng tách ra khỏi người kia, cả người nàng hơi run run, bàn tay dưới ống tay áo vô thức xiết chặt.
Người vừa đến mặc một thân hắc y, trên mặt đeo mặt nạ đen tuyền, lộ ra đôi mắt đen láy thâm sâu, nước da ngâm đen, đôi môi trắng bệch.
Thứ Trường Nhạc không thể quên nhất chính là vết sẹo dài kéo từ đuôi mắt đến dưới cánh mũi.
Nàng dám khẳng định, hắn chính là người đêm đó cùng nàng.
Tay nàng càng ra sức xiết chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến rướm máu, nàng thật không thể ngờ sẽ gặp lại hắn, đặc biệt là gặp ở trong hoàn cảnh hiện tại.
Kẻ đeo mặt nạ kia từ lúc xuất hiện không nói lời nào, vẫn chăm chú nhìn Trường Nhạc, môi mỏng khẽ nhếch, một hành động nhỏ của Trường Nhạc cũng không lọt qua ánh mắt hắn.
Thấy biểu hiện của nàng làm hắn hài lòng thích ý, tay xoa xoa cằm, lặng lẽ đứng một bên quan sát.
Hắn biết, nàng là nhận ra hắn a.
Sự việc diễn ra quá nhanh, đợi đến lúc hoàn hồn, binh sĩ chỉ thấy người đến võ công cao cường, thần thần bí bí, trên lưng đeo trường cung.
Mũi tên vừa rồi chắc chắn do người này bắn ra, bọn họ cảm nhận một trận rét lạnh, cả người run rẩy, ngay một giây sau đó buông Vũ khí đầu hàng.
Trường Nhạc nặng nề ra lệnh
"Bắt Viễn Vương giam vào đại lao, hai ngày sau áp giải về Kinh luận tội"
Viễn Vương ngơ ngác nhìn toán binh sĩ tiến tới bắt lấy mình, hắn vậy mà lại thất bại trên tay nữ nhân này, hắn thật sự không cam tâm.
Hắn nhìn Trường Nhạc rồi cười lớn
"Haha...thắng làm vua, hôm nay ta thua...!nhưng ta sẽ không quỳ dưới chân ngươi"
Nói rồi hắn rút đao chuẩn bị một nhát cắt ngang cổ, kết liễu cuộc đời.
Chỉ là lưỡi đao chưa chạm vào da thịt đã bị một mũi tên bắn trúng, đao rời khỏi tay rơi xuống đất.
Khỏi nhìn cũng biết mũi tên kia do ai bắn, Trường Nhạc yên lặng liếc người nào đó rất nhanh liền thu hồi.
Nàng nhẹ phất tay, sau đó xoay người vào thành.
Tên đeo mặt nạ kia chú ý Trường Nhạc rời khỏi, hắn cười cười, bộ dạng cà lơ phất phơ đi theo nàng.
Đến trước mặt ba người Ảnh Nhị, Ảnh Tam, Ảnh Tứ bị họ giang tay ngăn lại, không những thế, ba người còn hung hăng trừng mắt nhìn nam tử thần bí không biết từ đâu xuất hiện này.
Nhìn hắn cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, thậm chí còn có chút lưu manh.
Đối với bọn họ, tồn tại của Trường Nhạc là thần, làm sao bọn họ để hắn tiếp cận điện hạ được.
Bốn người đứng giằng co, không ai chịu nhượng bộ, Trường Nhạc bất đắt dĩ dừng bước.
Ảnh Nhị, Ảnh Tam, Ảnh Tứ đều nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc, chỉ thấy nàng phấc tay, ý để người nọ theo mình.
Cả ba người trong đầu bị dấu chấm