Trong nháy mắt, Nhan Cẩn Nhi liền thấy bối rối, nàng ngồi xuống ghế tự rót cho mình một ly trà, đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm giả vờ như không quan tâm.
Ngược lại, Lăng Thiên Hàm có vẻ thích thú nhoẻn miệng cười, đôi mắt phượng hẹp dài tà mị nhìn Nhan Cẩn Nhi không rõ ý tứ.
Ổn trọng như Nhan Cẩn Nhi cũng có lúc hốt hoảng, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ được gì.
Nàng biết rõ Lăng Thiên Hàm không phải ngốc tử, cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, thậm chí có chút nguy hiểm, tâm sâu khó lường.
Hai người một nam một nữ ngủ chung trên một cái giường thì có thể xảy ra cái gì đây? Lăng Thiên Hàm là phu quân của nàng, nàng không bày xích chuyện thân mật.
Nhưng chuyện này đột ngột như vậy làm nàng có chút hoảng, lại không dám để lộ ra ngoài mặt.
Bên này Lăng Thiên Hàm đang thoải mái đánh giá gian phòng, đây là khuê phòng của Nhan Cẩn Nhi trước khi xuất giá.
Bên trong phòng bày trí đơn giản, trước giường có một tấm bình phong, bên phải đặt giá sách, kế bên là án thư, phía sau lại treo một bức tranh thủy mạc, góc phải bức tranh có đề tự, nhưng chỉ có một chữ.
Thiên Hàm tò mò bước tới nhìn kỹ hơn, là chữ "Cẩn".
Nghĩ nghĩ, khoé môi hơi nhếch lên, bất giác nhìn qua bóng lưng của Nhan Cẩn Nhi, trong lòng dâng lên đắc ý: Lão bà của nàng không những thông minh, xinh đẹp mà còn tài giỏi nữa a"
Nơi chóp mũi ngửi thấy một cỗ hương thơm nhàn nhạt, mùi hương này giống với mùi hương trên người Nhan Cẩn Nhi.
Thiên Hàm tham lam hít thêm vài cái mới hài lòng đi đến bên giường.
Nhìn chăn đệm đã được sắp xếp chỉnh tề, Thiên Hàm thong dong cởi ra đai lưng, tiếp theo là ngoại bào, tất cả đều treo lên giá.
Trên người chỉ còn lại trung y màu trắng làm bằng lụa thượng hạng, cả người tiến tới mép giường ngồi xuống.
Mỗi động tác, Lăng Thiên Hàm đều cố ý tạo ra âm thanh.
Nhan Cẩn Nhi ngồi quay lưng với giường lớn, cả người cứng đờ, mỗi âm thanh phát ra từ y phục khiến tay nàng nhè nhẹ run lên.
Mặc dù không thấy được biểu tình trên mặt Nhan Cẩn Nhi, nhưng lại chân chính thấy được thân người nàng run rẩy, Thiên Hàm hết sức vui vẻ mà nằm xuống giường, hai mắt nhắm nghiền.
Một lúc lâu sau, Nhan Cẩn Nhi rốt cuộc buông xuống ly trà, nàng từ từ đi tới giường, nhìn Lăng Thiên Hàm nằm ngay ngắn nội tâm mới dần buông lỏng.
Tay đặt ở đai lưng, bắt đầu giải khai y phục, đến khi trên người chỉ còn trung y, nàng hít sâu một hơi nhẹ nhàng bước lên giường.
Do Lăng Thiên Hàm nằm bên ngoài chắn hết lối đi, Nhan Cẩn Nhi thật khó khăn chen vào bên trong.
Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy đi ngủ cũng thật phiền toái.
Hương thơm trên người Nhan Cẩn Nhi ngày càng gần, Thiên Hàm hé mở đôi mắt.
Trong đầu hiện lên ý nghĩ xấu xa, Nhan Cẩn Nhi vừa nằm xuống nàng đã chóng tay nghiêng đầu, cả thân thể gần như áp trên người Nhan Cẩn Nhi, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống, cười gian manh nhìn chằm chằm Nhan Cẩn Nhi.
Thấy gương mặt Thiên Hàm phóng đại trước mắt, lại đang từ từ áp xuống mặt mình.
Nhan Cẩn Nhi không có phản ứng, hai mắt nhắm lại, bộ dạng vân đạm phong kinh mà nhận mệnh.
Chỉ tiếc là động tác nắm chặt góc chăn của nàng bán đứng thân thể, Thiên Hàm nhìn thấy mà có chút buồn cười.
Nàng nhẹ nhàng đặt lên trán Nhan Cẩn Nhi một nụ hôn, môi dời đến gần tai của nàng xấu xa phả ra vài luồng nhiệt khí, đợi đến khi vành tai Nhan Cẩn Nhi phím hồng mới dùng chất giọng trầm thấp nói
"Tỷ tỷ, ngủ ngon"
Nói xong Thiên Hàm lập tức nằm ngay ngắn trở lại giường, mới đầu chỉ có ý định trêu chọc lão bà đại nhân.
Không ngờ mị lực của lão bà đại nhân quá lớn, Thiên Hàm cảm giác trong người có chút nóng lên.
Nhan Cẩn Nhi lúc này đưa lưng về phía nàng, trung y mỏng manh phác họa ra vòng eo, tóc đen tản mát đầu giường, lộ ra một đoạn cổ thiên nga trắng ngần.
Lăng Thiên Hàm ngơ ngẩn nhìn, đột nhiên nuốt xuống một ngụm.
Trong đêm tối, âm thanh này thật sự quá rõ ràng, Nhan Cẩn Nhi hơi cong khoé môi: thì ra phu quân của nàng cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài
"Làm sao vậy, ngủ không được?"
Lăng Thiên Hàm nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói
"Có một chút"
Có tiếng sột soạt, Nhan Cẩn Nhi trở mình, ánh mắt tựa hồ dừng ở trên mặt Lăng Thiên Hàm, tựa tiếu phi tiếu nói
"Tiểu Hàm như thế nào còn ra mồ hôi?"
Lăng Thiên Hàm chợt mở hai mắt, môi mím chặt không đáp lời.
Nhan Cẩn Nhi rủ mắt xem nàng, cười như không cười, thâm ý hỏi
"Tiểu Hàm nóng sao?"
Thời tiết đầu xuân vốn ấm áp, cửa sổ mở ra gió đêm thổi vào, chỉ có hơi lành lạnh.
Nhưng mà Lăng Thiên Hàm làm chuyện xấu, chọc người không thành ngược lại khiến cho tâm hoả cháy hừng hực, đem cả người đều nóng bỏng.
Dưới ánh nhìn của Nhan Cẩn Nhi, Thiên Hàm đột nhiên đỏ mặt, kéo chăn qua đầu giả chết.
Nhan Cẩn Nhi thấy thế tiếu ý càng thêm sâu
"Tiểu Hàm nóng như vậy, như thế nào còn che chăn đây?"
Thiên Hàm cố thủ trong chăn không nhúc nhích, chỉ ú ớ gì đó không rõ ràng, sau đó lại yên tĩnh như đang ngủ.
Nhan Cẩn Nhi buồn cười nhưng không nói thêm gì.
Không khí yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở, Lăng Thiên Hàm trên lưng đều là mồ hôi, cảm giác dính dính khó chịu, ở trong bóng tối nhẫn nại một lúc, ngạt quá chịu không nổi, lén lút kéo chăn xuống, thấy Nhan Cẩn Nhi đang nằm nghiêng chống cằm, ung dung nhìn nàng, hết sức vô tội hỏi
"Ta tưởng Tiểu Hàm ngủ rồi?"
Nhan Cẩn Nhi nhếch môi cười, biết rõ nhưng vẫn hỏi làm Thiên Hàm đỏ cả mặt, chỉ có thể đơ người bĩu môi biểu thị bất mãn với Nhan Cẩn Nhi.
Không biết từ lúc nào trên tay Nhan Cẩn Nhi cầm thêm cái khăn tay, nàng cười cười giúp Thiên Hàm lau mồ hôi.
Khoảng cách quá gần, mùi hương trên người đối phương thoang thoảng như hình với bóng bao bọc lấy nàng.
Hô hấp của Thiên Hàm dừng một chút, trừng Nhan Cẩn Nhi như là đang oán trách.
Hàng mi dài khẽ run, Nhan Cẩn Nhi âm thầm cảm thấy buồn cười, mặt ngoài lại vân đạm phong khinh, dùng giọng ôn nhu hỏi Lăng Thiên Hàm.
Người không biết còn nghĩ Nhan Cẩn Nhi thật sự ôn nhu săn sóc
"Tiểu Hàm làm sao vậy, trong người không thoải mái sao?"
Trong giây phút này Lăng Thiên Hàm thật sự tức đến bốc khói, còn hỏi ta làm sao a? Giận đến quên mất xấu hổ.
Nàng xốc chăn lên, chỉa ngón trỏ về phía Nhan Cẩn Nhi, vừa lưu manh càn rỡ, vừa ngang ngược vô lý nói
"Ta muốn tỷ hôn chúc ngủ ngon."
Nhan Cẩn Nhi cười rộ lên, thấp giọng hỏi
"Giống Tiểu Hàm hôn ta sao?"
Lăng Thiên Hàm gật gật đầu, giơ tay chỉ chỉ lên trán, môi cong cong ngoắc ngoắc ngón trỏ làm Nhan Cẩn Nhi tới gần.
Nhan Cẩn Nhi cười cười, thuận theo ý ai kia, kề người tới cúi đầu gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp quấn cùng một chỗ.
Lăng Thiên Hàm phối hợp ngưỡng mặt lên, Nhan Cẩn Nhi hôn một chút giữa trán Lăng Thiên Hàm, nhẹ hệt như cơn gió thổi phớt qua.
Cuối cùng thấp giọng nói
"Ngủ đi."
Thiên Hàm bỗng cảm thấy tim đập nhanh, nàng không dám nhìn thẳng Nhan Cẩn Nhi, sợ bản thân lại làm ra hành động gì quá phận, cổ họng có chút khô, nàng khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Trong lòng âm thầm rơi lệ, hối hận lại đi trêu chọc lão bà đại nhân, cuối cùng người chịu khổ vẫn là nàng.
Nhưng nàng muốn tránh không có nghĩa là Nhan Cẩn Nhi sẽ tha.
Nhan Cẩn Nhi vô cùng tự nhiên mà ôm lấy nàng, ở trong ngực nàng cọ cọ, đến khi tìm được chỗ thoải mái mới bắt đầu yên tĩnh ngủ.
Lăng Thiên Hàm cảm nhận khoảnh khắc vừa rồi nàng dường như ngừng thở.
Nằm đơ người mất một lúc lâu, nhìn Nhan Cẩn Nhi vùi trong lòng mình yên ổn ngủ, lại nghe tiếng thở đều đều của nàng ấy, Thiên Hàm khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh, nội tâm xao động cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Nàng mỉm cười, dịu dàng vén vài sợi tóc tán loại của Nhan Cẩn Nhi ra sau tai.
Ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn lão bà đại nhân ngủ say, chợt thấy tâm viên ý mãn, nàng cũng từ từ nhắm mắt thiếp đi lúc nào không hay.
- ------------
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai theo ô cửa sổ chiếu vào phòng làm Nhan Cẩn Nhi mơ màng thức giấc.
Nhìn bản thân bị Lăng Thiên Hàm ôm vào lòng, tay người kia còn đặt lên thắt lưng ôm lấy nàng, Nhan Cẩn Nhi cảm giác cả người đều bất ổn.
Nhớ đến tối hôm qua nàng vậy mà xúc động ôm lấy Lăng Thiên Hàm ngủ, hình như lúc đó đầu óc bản thân gặp vấn đề rồi a.
Thấy Thiên Hàm vẫn còn say giấc, nàng không tiếng động rời khỏi giường cẩn thận khoác tốt y phục mới nhẹ thở ra một hơi.
Nhan Cẩn Nhi chậm rãi xoay người, định gọi người kia dậy.
Nào ngờ vừa quay đầu liền thấy Lăng Thiên Hàm nghiêng người nằm trên giường, ánh mắt mang theo ý cười nhìn nàng chằm chằm.
Nhan Cẩn Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng vừa nãy còn ngủ như chết, như thế nào bây giờ lại bày ra bộ dáng lưu manh thế này?
"Không còn sớm, nàng mau rời giường đi"
Lăng Thiên Hàm cong môi cười, ngoan ngoãn rời giường, đi đến bên giá bắt đầu mặc lại y phục.
Nàng hướng Nhan Cẩn Nhi giang ra hai tay, Nhan Cẩn Nhi hiểu ý bước tới gần, bàn tay ngọc thon dài cầm lấy đai lưng gọn gàng thắt lại.
Hai người thu thập xong liền nhanh chóng đi tới thiện phòng cùng Nhan Dương Bình, Nhan phu nhân dùng bữa sáng.
Nhan Cẩn Nhi vừa cất bước vào trong đã thấy phụ thân, mẫu thân đều đã có mặt.
Nàng có chút ái nái nhìn qua hai người, thấp giọng gọi
"Phụ thân, mẫu thân"
Lăng Thiên Hàm theo sau Nhan Cẩn Nhi cúi đầu cười một tiếng, nhìn qua Nhan Dương Bình lại chuyển hướng sang Nhan phu nhân, mở miệng gọi
"Nhạc phụ, nhạc mẫu"
Nhan Dương Bình hài lòng gật đầu, bảo trì tươi cười, Nhan phu nhân ôn nhu dễ gần, bà vẫy vẫy tay
"Tiểu Cẩn, Tiểu Hàm đến bên này a"
Lăng Thiên Hàm nhu thuận ngồi bên cạnh Nhan Cẩn Nhi, bốn người bắt đầu dùng bữa, không khí hoà hợp ấm áp.
Đến giữa trưa Nhan Dương Bình lại vào cung, Nhan phu nhân quấn lấy Nhan Cẩn Nhi tâm sự việc nhà.
Còn mỗi Lăng Thiên Hàm bơ vơ đi dạo khắp phủ, cuối cùng nàng dừng chân ở lương đình, nhàm chán cho cá ăn.
Đợi đến khi Nhan Cẩn Nhi tìm tới, nàng nhìn thấy Lăng Thiên Hàm đang tựa một cách hờ hững vào cột đình cách đó không xa, mái tóc đen nhánh xõa tung bên người, mi mắt rũ xuống, đôi mắt khép hờ như đang ngủ.
Cả người Lăng Thiên Hàm đều tỏa ra sự lười biếng, đôi tay khoanh trước ngực.
Nghe tiếng bước chân, Lăng Thiên Hàm khẽ mở mắt, đôi mắt đào hoa hơi xếch lên, có vẻ đang cười nhưng trông lại không giống đang cười, nhìn thẳng vào nàng.
Đến khi Nhan Cẩn Nhi tới gần, Lăng Thiên Hàm lại chớp chớp mắt tỏ vẻ ngoan ngoãn, trong mắt còn mông lung, vẻ mặt vô cùng ngây thơ vô tội, cười khe khẽ nhìn Nhan Cẩn Nhi.
Nhan Cẩn Nhi bước tới, ôn nhu sửa sang lại y phục có chút xốc xếch của Lăng Thiên Hàm.
Nhìn vào mắt đối phương, hai người như hiểu ý, không ai nói với ai câu nào, cùng nhau sóng vai đứng trong lương đình ngắm mặt trời chiều, không gian vô cùng yên tĩnh lại ấm áp dị thường.
Lại thêm một đêm đồng sàn cộng chẩm, sáng hôm sau Lăng Thiên Hàm cùng Nhan Cẩn Nhi trở về Vương phủ.
Nhìn cỗ kiệu dừng trước đại môn, Thiên Hàm nắm tay Nhan Cẩn Nhi lắc lắc, tỏ ý không muốn lên kiệu.
Ngây ngốc trong phủ suốt mấy tháng, Thiên Hàm sắp thở không nổi, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài nàng bèn ríu rít lôi kéo Nhan Cẩn Nhi đi dạo Kinh Thành.
Thấy Lăng Thiên Hàm vẻ mặt mong đợi nhìn mình, Nhan Cẩn Nhi mềm lòng gật đầu đồng ý.
Nàng xoay người nói với