Phủ Hộ Quốc Công,
Một đêm này ánh trăng trên trời ẩn phía sau tầng mây, nửa che nửa đậy, tựa như thiếu nữ e lệ.
Trong viện một mảnh yên tĩnh, có thể nghe được mỗi một tiếng côn trùng kêu vang.
Phó Trù cả người hắc y, dáng người cao lớn đứng trong lương đình.
Phía sau hắn có mười hắc y nhân đang quỳ, bên hông treo bội kiếm, không khí dừng như ngưng trệ.
Hộ Quốc Công là nguyên lão tiền triều, nay tuổi cũng đã ngoài lục tuần.
Hắn năm đó thê tử mất sớm chỉ để lại một nữ nhi, cũng chính là mẫu thân của Phó Trù.
Sau khi thê tử mất, Hộ Quốc Công vì tìm hài nhi nối dõi nên cưới thêm nhiều tiểu thiếp nhưng cuối cùng vẫn không có thêm hài tử.
Tất cả yêu thương đều đặt lên người nữ nhi duy nhất.
Chỉ tiếc, nữ nhi thành thân không bao lâu, phu quân của nàng chết trận sa trường, lúc đó Phó Trù mới được năm tuổi.
Nữ nhi mang theo tâm bệnh, sức khỏe ngày càng suy yếu, năm Phó Trù mười tuổi thì mẫu thân cũng qua đời.
Hộ Quốc Công vừa thương nữ nhi, vừa thương Phó Trù mồ côi cha mẹ nên đưa hắn về phủ Hộ Quốc Công xem như người thừa tự mà nuôi dưỡng.
Từ đó cũng làm Phó Trù tâm tính cao ngạo xem trời bằng vung, ỷ thế hiếp người đến cả lão Hộ Quốc Công cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nói đến hiện tại, Phó Trù ngẩng đầu nhìn về một hướng trong Kinh Thành, tay từ từ nắm lại thành quyền, ánh mắt hung ác, cả người toả ra sát khí nồng đậm, hắn trầm giọng hô
"Đi"
Lời vừa ra, mười hắc y nhân phía sau lập tức đứng lên bước theo sau Phó Trù, qua một cái chớp mắt, bóng người đều biến mất, đình viện lại trở về một mảnh tối tăm mờ mịt.
- ---------
Không lâu sau, đám người Phó Trù xuất hiện trước một phủ đệ rộng lớn, phía trên ba chữ "Lăng Vương phủ" uy nghiêm.
Hắn bình tĩnh quan sát một vòng, hôm nay Vương phủ bên trong yên tĩnh lạ thường, có lẽ Nhan Cẩn Nhi đã dọn sạch ám vệ dọn đường cho hắn, nghĩ vậy Phó Trù quỷ dị nhếch môi cười.
Hắn nhẹ phấc tay, mười người liền nhanh nhẹn tiếp cận Thanh Cư Viên, bên ngoài chỉ có vài tên hộ vệ canh gác, phía trên treo hai cái đèn lồng loé ra chút ánh sáng yếu ớt.
Thủ vệ Phó Trù mang theo đều là cao thủ của phủ Hộ Quốc Công, một thân võ công thượng thừa, vài hắc y nhân đột ngột xuất hiện phía sau mấy tên hộ vệ của phủ Lăng Vương.
Tay không đánh xuống một quyền sau gáy làm mấy hộ vệ kia trực tiếp ngất xỉu.
Phó Trù nhìn nhìn, cũng không mấy để tâm, hắn cong môi cười, thản nhiên đi vào Thanh Cư Viên như chốn không người.
Bọn chúng không mấy khó khăn tìm được phòng ở của Lăng Thiên Hàm, một tên hắc y nhân tiến lên thăm dò, cảm thấy an toàn hắn liền đẩy ra cánh cửa.
Đám hắc y nhân nhíu mày, cảm thấy có chút quỷ dị, tinh thần cảnh giác cao độ tùy thời đều có thể đối chiến.
Riêng Phó Trù vẫn ung dung, có Nhan Cẩn Nhi làm nội ứng, hắn hoàn toàn không lo lắng, để năm người bên ngoài canh gác, hắn cùng năm kẻ khác nhẹ nhàng bước vào phòng.
Bên trong tối đen một mảng, ánh mắt hắn khẽ đảo, nương theo ánh trăng mờ nhạt có thể dễ dàng nhìn thấy thân ảnh Lăng Thiên Hàm yên tĩnh nằm trên giường, hơi thở đều đặn nhưng có phần yếu ớt chứng tỏ nàng vẫn còn trong trạng thái hôn mê sâu.
Phó Trù híp mắt nhìn, ánh mắt mang theo khinh thường cùng hận ý không che giấu, hắn từng bước nhỏ tiến lại gần giường lớn, đồng thời tay đặt trên chuôi kiếm từ từ rút ra khỏi vỏ.
Ánh trăng chiếu vào lưỡi kiếm tạo ra ánh sáng chói mắt, Phó Trù âm lãnh cười, tay giơ kiếm chuẩn bị một nhát diệt sát Lăng Thiên Hàm.
Chợt từ đâu phóng ra một cái phi tiêu, tốc độ chóng mặt đâm trúng cổ tay Phó Trù làm hắn đau đớn vội lùi ra sau, thanh kiếm đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất tạo ra tiếng vang thanh thúy.
Bị tập kích bất ngờ, năm hắc y nhân liền bao hắn ở giữa bảo vệ, tất cả rút kiếm ánh mắt nhìn quanh đề phòng mọi ngõ ngách.
Từ trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một nam tử, trên người một thân tử y, tay cầm theo bội kiếm đứng chắn trước giường của Lăng Thiên Hàm.
Ánh mắt sắc bén liếc nhìn đám người như nhìn người chết, môi kéo ra nụ cười, dáng người cao lớn sừng sững như tường thành bất khả xâm phạm.
Tên cầm đầu trong mười tên hắc y nhân nhíu nhíu mày, chợt nổi lên một cảm giác bất an, hắn cảm thấy nam tử trước mặt thâm sâu khó dò.
Bởi lẽ, lúc nảy hắn không phát hiện khí tức của đối phương, lại có thể hời hợt xuất hiện trước mặt bọn họ, bản lĩnh này hắn không dám khinh thường.
Tay cầm chặt kiếm, tên cầm đầu bước tới đối diện với Hắc Dạ chuẩn bị tấn công.
Hắc Dạ thản nhiên cười, lơ đãng nhìn qua Phó Trù trào phúng nói
"Các ngươi cũng thật to gan a"
Tâm Phó Trù rung lên, nhìn nam tử kia thật giống như nhận ra thân phận của hắn làm hắn càng thêm quyết tâm nhất định phải diệt cỏ tận gốc.
Đối phương lại chỉ có một người, hắn không tin không hạ được, chỉ xem Hắc Dạ như tôm tép không hề để ở trong lòng.
Hung quang chợt lóe, Phó Trù dữ tợn gầm lên
"Giết cho ta"
Năm hắc y nhân nghe lệnh bắt đầu tấn công Hắc Dạ, hắc y nhân cầm đầu huy kiếm, thân kiếm ánh lên quang mang sắc bén, kiếm khí mang theo kình phong hung hăng chém tới.
Hắc Dạ nhanh nhẹn lách người sang bên cạnh né được sát chiêu gần trong gang tấc.
Không kịp để Hắc Dạ phản ứng, bốn tên còn lại tiến lên vây công, mỗi kiếm xuất ra đều là sát chiêu nhưng chiêu thức không quá lợi hại.
Kiếm trong tay Hắc Dạ còn chưa rút ra khỏi vỏ, hắn dùng thân kiếm đánh vào ngực một tên trong số đó, nhìn chiêu thức đơn giản nhưng lại mang theo nội lực kinh người, tên kia giơ kiếm chắn ngang người đỡ lấy được chiêu thức nhưng lại bị nội lực chấn văng ra xa.
Thân thể hắn va vào vách tường rồi rơi xuống đất, nhận lấy nội thương nghiêm trọng hắc y nhân ôm ngực, miệng phun ra một ngụm máu tươi, khó khăn quỳ bệch dưới đất không đứng lên nổi.
Bốn tên còn lại khoé miệng co rút, mỗi lần tiếp cận Hắc Dạ đều trở nên cẩn thận không dám khinh thường.
Thân hình chợt động, Hắc Dạ lại dùng thân kiếm vung tới, lần này là hướng tới đầu một tên hắc y nhân.
Tên kia vội vàng nâng kiếm lên đỡ, nào ngờ kiếm bị gãy làm hai nửa, thân kiếm của Hắc Dạ trực tiếp đập vào đầu làm tên kia quỵ xuống ngất ngay tại chỗ.
Bên này Phó Trù lợi dụng lúc thuộc hạ kéo chân Hắc Dạ, hắc ôm lấy vết thương trên cổ tay, nhặt lại thanh kiếm rơi trên đất lần nữa đi tới giường, hai mắt hiện lên tầng tầng sát khí.
Chợt trước mắt hắn quỷ dị xuất hiện thêm hai nữ tử, trên người đều khoác lam y, một nữ tử trong đó nhìn cũng không thèm nhìn Phó Trù, nàng thản nhiên nói
"Ngươi mà cũng đòi ám sát chủ tử, để ta xem ngươi có bản sự gì"
Phó Trù tức giận không nhỏ, hắn cười gằn hai tiếng đáp
"Chỉ có hai nữ nhân cũng đòi ngăn cản ta sao?"
Hắc Nguyệt nhìn Phó Trù đầy khiêu khích, nàng ngoắc ngoắc tay
"Nào, đến đây, bổn tiểu thư chơi với ngươi"
Bạch Vân bên cạnh chỉ biết lắc lắc đầu khoanh tay đứng nhìn, không có ý định xuất thủ, tên này chỉ mình Hắc Nguyệt là đủ.
Hai tay Phó Trù vận lực, kiếm trên tay huy động tạo nên một trận kình phong, tay phải huy kiếm, tay trái tạo nên một chưởng ấn đánh tới.
Tên này mặc dù tâm cao khí ngạo nhưng quả thật bản thân cũng có một phần thực lực, hắn lại rất tự tin mình có thể một chiêu hạ được Hắc Nguyệt nên vừa xuất thủ đã ra sát chiêu.
Hắc Nguyệt dùng chủy thủ đối chiến với Phó Trù có phần thua thiệt hơn, nhưng nàng tinh thông nhất là ám sát vì vậy cũng không quá để tâm.
Chủy thủ sắc bén đỡ được một kiếm, tay đối chưởng với Phó Trù, không khí xung quanh chấn động, cánh cửa gần đó đều bị chấn nát.
Phó Trù nội công không bằng người bị một chưởng làm lùi lại hơn mười bước, khoé môi ẩn ẩn tia máu trào ra.
Hắn trong lòng gấp gáp vô cùng, đến một chiêu của Hắc Nguyệt hắn còn không chống đỡ được, nếu như còn để Hắc Nguyệt áp sát, hắn chân chính là thúc thủ vô sách.
Không có ý định dừng tay, thoát cái Hắc Nguyệt đã tới trước mặt tung một cước ngay ngực Phó Trù, hắn bị đá bay ra một khoảng đụng vào bình phong phía sau vỡ nát, cả người đau nhức không nhịn được phun ra một búng máu.
Phía bên kia không biết Hắc Dạ từ lúc nào đã rút kiếm, dưới đất là xác hai hắc y nhân bị chém máu tươi vung vẩy đầy đất.
Hắc Dạ lúc này đang đánh với hắc y nhân cầm đầu, tên kia vô cùng tủi nhục, hắn chiến đấu nãy giờ còn chưa chạm được vạt áo của Hắc Dạ, vô cùng mất mặt, hơn nữa còn bị