Tiểu Mã mới bước vào phòng những một luồng khí khó thở như mùi xác chết lâu ngày đập mũi tuy nhiên hắn có vẻ đã quá quen mùi này nên hắn chỉ nhíu mày nhìn đám người Lâm Lang đang bận rội lột túi vải để lộ ra đúng là một xác chết đã khô quắt.
Lâm Lang phải vớ lấy vài cái khăn nhỏ đưa cho mọi người.
“Đeo lên đi, mẹ nó chứ mùi cũng quá là khủng khiếp”
Lôi Bân thì ôm miệng chạy ra ngoài nôn thốc nôn táo: “Mấy người cứ tiếp tục, không cần phải đợi ta”
Nói thế chứ Lôi Bân có chết cũng không quay lại đó, hắn bây giờ phải nôn hết chỗ thức ăn vừa rồi.
Tiểu Mã hỏi: “Sao lại đem xác chết về chỗ này?”
“Còn chỗ nào nữa? Chỗ kia khí âm đang thịnh ở đó nữa thì nguy hại cơ thể” Lãnh Vô Tình nói.
Cả đám cùng nhau quan sát xác chết, cơ thể đã khô đét lại cùng hai hốc mắt sâu hóm cùng cái miệng há rộng như đang hét có thể thấy trước khi chết người này đã phải trải qua một điều đáng sợ. Trên cổ là hai vết cắn có vẻ người này đã bị rút máu đến kho quắt là ở chỗ này nhưng rốt cuộc là kẻ nào hay thứ gì lại có thể làm được điều này đó là điều mà mọi người đang quan tâm.
“Ồ là người của võ lâm chính phái”
Lâm Lang từ trong túi áo xác chết lấy ra một tấm bài vị giơ lên cho mọi người xem.
“Ta cũng có nghe qua minh chủ có hạ lệnh điều tra vụ án giết các cao thủ trong võ lâm tại Hoang Mang bình nguyên không nghĩ lại gặp vụ án này” Lý Thái nói.
Lúc này mọi người đột nhiên cảm giác không khí như đặc lại, từng người nhìn nhau. Tiểu Mã vừa mới phát hiện có chút không đúng, bởi hắn cảm ứng nội công xung quanh đang có vô số kẻ lạ mặt đang rình rập.
“Không ổn” Tiểu Mã dứt lời lập tức phóng ra ngoài tri hô.
“Tất cả chuẩn bị! Có nguy hiểm”
Ngay khi Tiểu Mã vừa dứt, từ tứ phía hàng loạt những thân ảnh đỏ rực lao vụt ra cắn xé những người trong đoàn thương gia, khung cảnh thực hỗn loạn, máu thịt bay vương vãi khắp nền đất.
Lãnh Nguyệt Băng vận dụng chưởng pháp Hắc Lưu Hội Chưởng liên tiếp chặn đứng đồng thời đánh văng những Huyết Nhân để bảo vệ Hàn Tâm Linh cùng vài người trong đoàn thương gia.
Hai bên hỗn chiến tạo nên một khung cảnh vô cùng hoành tráng. Tiểu Mã tặc lưỡi vừa đánh vừa thầm nghĩ.
“Mình có thể một chiêu quét sạch toàn bộ nhưng sẽ ảnh hưởng phạm vi khá lớn gây nguy hiểm cho mọi người. Phải nghĩ dụ bọn chúng ra chỗ khác hoặc chí ít phải bảo mọi người cách một khoảng cách an toàn”
Đám người Lôi Bân tuy chưa từng hợp tác chiến đấu nhưng giờ này họ lại thuần thục phối hợp công thủ nhịp nhàng.
Đột nhiên Tiểu Mã tức thời cảm ứng được một nguồn nội lực lớn đang ở đây ngay tại chỗ này, hắn hướng đến kẻ lạ mặt đang đối chiến với Lãnh Nguyệt Băng. Nàng lúc này sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân run rẩy như phát sốt đang cố gắng chống đỡ luồng khí kình hắc ám.
Hắn vội vàng nhào tới vòng tay ôm chặt Lãnh Nguyệt Băng, dùng nội lực hóa tán luồng nội công hắc ám kia.
Lãnh Nguyệt Băng đang gắng sức chống chọi lại sự dụ hoặc của thứ nội công hắc ám, loại võ công này có thể khiến người bị trúng trở thành con rối trong tay của kẻ thi triển, hoàn toàn chịu sự điều khiển của kẻ đó. Lãnh Nguyệt Băng vốn đang định chống cự với kẻ bí ẩn kia nhưng phát hiện mình đã đánh giá đối phương quá thấp. Nhìn thấy mình sắp sửa bất lực rơi vào vòng khống chế của kẻ kia thì đột nhiên thấy Tiểu Mã lao đến.
Hắc y nhân kia bị phá đám liền tức giận quát lớn.
“Khốn khiếp, mồi đã gần đến tay bị phá đám. Tiểu tử ngươi chết chắc rồi” Nói rồi Hắc y nhân tung ra Tam Sắc Chưởng vô cùng âm độc. Võ công hung thủ thi triển, rất có thể là tuyệt độc võ học nổi danh thiên hạ tám mươi năm về trước – Tam Sắc Chưởng. Đây là một võ công xếp trong mười tuyệt độc võ học lớn của thiên hạ, Tam Sắc Chưởng đứng ở vị trí thứ ba.
Tiểu Mã truyền âm công vào tai Lãnh Nguyệt Băng.
“Nàng mau bảo mọi người thoát khỏi nơi này nhanh”
“Nhưng…”
Tiểu Mã không nói liền