Cuốn sách này không có tiêu đề.
Cuốn sách này viết về 1 nội dung gì đó mà hắn không thể hiểu, vì ngôn ngữ Bắc Hà trong sách quá phức tạp.
Người viết ra nó thực sự là Nguyễn Mạnh hay sao? Hình như không phải.
Thứ bút tích lự lại trên từng trang giấy hoàn toàn không giống cuốn Văn học lý trí mà hắn đang sở hữu.
Nói tới bút tích, hắn lại nghĩ tới 1 nhân vật.
1 người bằng cách nào đó lại có mối liên hệ với Nguyễn Mạnh, Từ Nghiệp Hoa.
Nhưng bút tích này cũng không thuộc về con người đó.
Vậy ai là người đã viết tay toàn bộ cuốn sách này? Tại sao nó lại ghi tên Nguyễn Mạnh trên phần tác giả?
Văn cố đọc thử cuốn sách này, nhưng chỉ sau 2 trang giấy đầu tiên, vốn tiếng Bắc Hà chỉ ở mức đọc hiểu sơ cấp của hắn lập tức đầu hàng.
Hắn cất cuốn sách đi, rồi lấy ra viên Bạch Long Tinh Hạch mà Đường Thái Nguyên giao cho mình.
Với món tặng phẩm này, Văn không thắc mắc quá nhiều.
Từ nhỏ đến giờ hắn đã gặp khó khăn trong rất nhiều môn học, điển hình là môn Văn, nên từ lâu đã ý thức được rằng ở 1 số lĩnh vực hắn hoàn toàn không có thiên phú.
Tu Tiên có lẽ cũng vậy.
Đổi lại, nếu Phạm Phương Linh có mặt ở đây, thiên phú của cô nàng hẳn sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Không có thiên phú, thì sử dụng vật phẩm phụ trợ có lẽ cũng là chuyện bình thường.
Giống như Tâm Linh Sư sử dụng Dạ Liên Thạch vậy.
Văn được dặn rằng, lúc tu luyện theo Công pháp của Trúc Sơn thì phải luôn đặt viên Tinh Hạch này bên người, và tuyệt đối đừng để lộ nó ra cho người ngoài thấy.
Viên Tinh Hạch màu trắng bạc này chỉ to cỡ ¼ nắm tay, nhưng nặng trịch và có cảm giác mát lạnh khi sờ vào.
Dù Văn đã mang nó bên mình vài ngày nay, viên ngọc cũng không hề có dấu hiệu ấm lên.
Hắn bỏ viên ngọc vào bên trong lớp áo, giắt dưới đai lưng, để nó tiếp xúc với hông mình, vừa để che giấu với người ngoài.
Sau đó, hắn lấy ra 1 cuốn sách nhỏ được đóng gáy bằng 1 đường chỉ mỏng xộc xệch.
Ngoài bìa ghi 6 chữ mà như Tiểu Xí từng đọc to lên là Trúc Sơn Sơ Khởi Công Pháp.
1 loại công pháp độc quyền của Trúc Sơn Phái, nhưng cũng là loại thấp nhất, tính bảo mật không quá cao.
Tiểu Xí có nói rằng từng nghe đồn những quyển Công pháp này từng được tuồn ra ngoài chợ đen, rao bán với giá rất cao, đồng thời cũng thật giả lẫn lộn không ai biết đâu mà lần.
Tiểu Xí ở chung phòng với 1 đứa câm, nhưng càng vì thế hắn lại càng ưa thích độc thoại.
Hắn giải thích thêm rằng, Sơ Khởi Công Pháp của Tiên phái, bất kể môn phái nào, cũng đều tương tự nhau.
Trúc Sơn Phái có, 3 phái kia đều có, các môn phái nhỏ hơn cũng có.
Tuy vậy thì Công Pháp từ Tứ Đại Tiên Phái vẫn sẽ có phần uy tín hơn.
Văn mở cuốn sách ra.
Sách không dày, chỉ tầm 2 chục trang trên dưới, mỗi trang đều gồm vài cột chữ và hình minh họa.
Chữ mô rả không hề phức tạp, hắn có thể đọc được 80%, dựa vào đó phán đoán nốt nội dung.
Hình vẽ bên cạnh lại càng dễ hiểu.
Thứ gọi là Sơ Khởi Công Pháp, chủ yếu nói về phương pháp hít thở.
Điều này vô cùng dễ hiểu.
Ở cấp độ thấp nhất, con người chỉ có thể tương tác với Linh Khí xung quanh mình thông qua con đường hô hấp.
Hô hấp thì lại chẳng có gì khó khăn với Văn cả.
Hắn xuất thân Đại Nam, bộ môn Khí Công dù có là 1 môn học nâng cao, hắn vẫn theo học rất đầy đủ, thậm chí còn ưu tiên hoàn thành hết chương trình phổ thông ngay từ năm lớp 8.
Giờ nhìn hình vẽ, đọc ghi chú, và theo như lời dặn của Đường Thái Nguyên, hắn đơn giản làm theo các hướng dẫn trong cuốn Công Pháp.
Khởi Nguyên, Hỗn Thể, Hóa Hải, Tụ Đan.
Hắn chưa từng làm quen với Tiên Đạo, đương nhiên cơ thể chưa hề sản sinh ra bất kì dấu hiệu nào của Khởi Nguyên.
Khởi Nguyên là gì? Trong Công Pháp chỉ mô tả 1 cách vô cùng đại khái và sơ sài: là khi làm theo đúng 20 bước hô hấp để trao đổi Linh Khí trong Thiên Địa, cảm nhận thấy sức nóng râm ran ở Đan Điền, ấy là lúc Khởi Nguyên xuất hiện.
“Khởi Nguyên là khởi nguồn của