1 cảm giác nhẹ bẫng đầy khoan khoái khi hắn thả mình trôi giữa không trung.
Những cơn gió đẩy hắn bay lên cao, kéo hắn xuống thấp, đưa hắn lao vun vút về phía trước.
Hắn xé gió lao qua các tầng mây cao vút, cảm nhận hơi nước mát lạnh đọng trên da thịt, vượt lên trên tất cả để ngắm nhìn bầu trời xanh, rồi lại cắm đầu lao vun vút xuống dưới thung lũng.
Ngay khi nhìn thấy sắp lao xuống dòng sông trước mặt, hắn lại bẻ hướng bay theo phương vuông góc, bay sát rạt mặt sông, để lại phía sau là 2 đường sóng nước rẽ tung tóe.
Hắn đang thật sự bay lượn.
Không phải ngồi trên lưng con Kiki như năm nào, mà là đích thân hắn nương theo luồng gió mà du ngoạn giữa khoảng không bao la.
Hắn bay hết 1 vòng quanh thung lũng rộng lớn, cho tới khi nhìn thấy 1 vách đá đặc biệt lõm sâu vào trong núi.
Tại đó, mọi luồng gió đều hội tụ về.
Càng tới gần nơi đấy, gió càng không còn sức nâng đỡ hắn.
Hắn cứ thế hạ dần độ cao cho tới khi đáp xuống mặt đất.
Hắn đi tới vách núi này.
Gió cuộn vào nhau hình thành 1 bức tường bảo vệ nơi đây với mọi kẻ xâm nhập.
Gió cuốn bụi lốc mù mịt cản chân hắn.
Hắn càng cố bước tới, gió càng đẩy hắn lùi lại.
Tiếng gọi lại cất lên từ sâu bên trong cơn gió lốc.
“Tới đây đi.
Ngươi hoàn toàn có thể bước vào nơi này, cớ gì phải tự kìm chân mình lại?”
Trong trạng thái không hoàn toàn tỉnh táo, Văn chẳng còn lý trí để phân tích lời nói này.
Hắn chỉ đơn giản làm theo với niềm tin vào việc mình hoàn toàn có thể băng qua luồng gió.
Lần này, hắn bước tới, vững vàng và chậm rãi.
Hắn không còn đối kháng với gió mạnh, hắn hòa nhập vào chúng.
Gió vun vút luồn lách qua người hắn, còn Văn chẳng chút cản trở mà tiến về phía trước.
Mở ra trước mắt hắn là 1 vùng không gian khá rộng lớn so với con người, được bao quanh là những vách đá thẳng đứng kéo thẳng lên vòm trời cao vút bên trên.
Sau lưng hắn, gió lốc hình thành cánh cổng ngăn cách tự nhiên, biến hốc đá này trở thành 1 cái tổ lý tưởng cho loài sinh vật trước mắt hắn.
1 con rồng trắng.
1 con rồng trắng khổng lồ đang cuộn người trên phiến đá to lớn, dữ tợn, oai nghiêm, nhưng cũng vô cùng cô độc.
“Đây là kí ức còn sót lại trong tinh hạch của ta.
Thứ ngươi thấy không phải là ta, cũng không phải ý thức hay linh hồn của ta.
Loài rồng chúng ta không tin vào linh hồn.
Không có thánh thần, không có thiên đường hay địa ngục, chỉ có thông tin và lý luận.
Chúng ta coi trọng kí ức, và kể cả khi thân thể này hòa vào hư vô, kí ức của chúng ta vẫn sẽ tồn tại dưới dạng những tổ hợp thông tin trong vũ trụ này.”
Con rồng mở đôi mắt đục ngầu nhìn hắn, không hề cất tiếng nói, mà giọng nói này cứ vang vọng trong đầu hắn.
“Mọi thứ mà ngươi đang nhìn thấy vừa là hình ảnh trong kí ức của ta, vừa không phải.
Chúng là những thông tin được gửi tới thông qua Bức xạ lượng tử từ tinh hạch của ta, được não bộ của ngươi tiếp nhận và xử lý.
Chúng vừa là kí ức của ta, vừa là cái nhìn của ngươi.
Những điều ta đang nói với ngươi, không phải là thứ mà “ta” khi còn sống muốn nói, mà là những điều mà “ngươi” đang muốn nghe.
“Như ngươi thấy, đây là nơi ta sống.
Trong thung lũng này, xa rời tất cả các chủng loài có trí tuệ khác, xa rời cả chính đồng loại của ta.
Ngươi hẳn đã nhận ra, đây là nơi Khí tụ hội, 1 Điểm Huyệt tự nhiên đã hình thành trong hàng triệu năm.
Đây cũng là nơi trứng của ta đã nở.
Loài Rồng dựa vào nơi tụ Khí mà sinh ra, nương theo Khí mà bay lên.”
Nói tới đây, con rồng vươn người nhỏm dậy, cuộn lại 1 vòng rồi co người bay vút lên cao.
Cuốn lên