-Chúng tôi đã có 1 lời thề.
-Hả?! - Tiếng Leila giật mình.
-1 lời thề, giữa tôi, kẻ không được Vương tộc thừa nhận, và Vũ Hoành, người cũng chẳng được gia tộc ấy chào đón.
Ngày hôm ấy, anh ấy đã chủ động đề ra với tôi 1 lời thề.
-Lời thề thế nào?
-Cùng xây dựng nên 1 Đế chế hùng mạnh, công bình và uy nghiêm.
Tất cả mọi cá thể trên thế giới này, bất kể xuất thân, địa vị, tư chất, đều được che chở và tiếp cận với Tri thức, và từ đó có được sự bình đẳng trong việc tìm kiếm sức mạnh.
-Nghe thật mơ hồ, và sáo rỗng.
– Leila nhận xét - Chẳng ai trên cõi đất này sinh ra trên đời bình đẳng cả, nhân tộc ạ.
Những con dân Ocelotte chúng tôi ra đời với tài năng ma pháp thiên bẩm vượt trội so với nhân loại, nhưng cũng đồng thời phải co cụm trong 1 vùng đất nhỏ bé.
Và nếu có 1 ngày những điều ấy đổi thay, 1 ngày mà Tiên tộc Ocelotte không còn phải trốn tránh trong 1 góc rừng mà có thể hiên ngang chiếm lĩnh toàn bộ 7 lục địa và 7 đại dương, tôi cũng e rằng chúng tôi sẽ không rộng lượng mà ban cho nhân loại các anh bất cứ thứ “bình đẳng” nào đâu.
-Eutopia.
– Illya Krug đang ngồi cách đó không xa, vốn đang lim dim thưởng thức trà, bất ngờ tham gia câu chuyện – thiên đường trần thế.
Tên John Pan lúc sinh thời vẫn thích thú mấy kiểu đề tài này lắm.
Không ngờ rằng những con người thực dụng như Đại Nam Đế Vương và Ám Hành Sứ Giả lại có 1 giao ước đầy mơ mộng tới vậy.
-Thú thực thì chúng tôi đã rất viển vông.
Ông biết đấy.
Khi đó tôi mới 11 tuổi.
Và anh ta thì 23.
Chúng tôi vẫn còn rất trẻ.
Nhưng thằng nhóc 11 tuổi khi ấy, sống giữa Hoàng thành của Vương tộc, chỉ nhìn thấy xung quanh 1 bóng tối mịt mù.
Sự lạc quan tới mức ngây thơ của 1 tên phế vật của gia tộc, lạ lùng thay, lại là thứ ánh sáng duy nhất chiếu xuống thằng nhóc ấy.
-And thats the moment? – Leila hỏi.
-Hử? – Đang nói chuyện bằng tiếng Đại Nam, Leila bất ngờ đổi ngôn ngữ, khiến Quang cũng giật mình không hiểu.
-Và đó là lúc anh nhận ra, Vương Vũ Hoành có tố chất để trở thành Đế Vương, và hơn hết, trở thành Đế Vương để anh trợ tá? – Leila làm rõ câu hỏi.
Có phải không nhỉ? Quang tự hỏi.
Điều mà hắn nhìn thấy ở Vương Vũ Hoành khi ấy, có đúng như lời Leila nói, tố chất của 1 vị vua anh minh? Không hẳn.
Là mầm mống của sự đổi thay.
Là tiếng sấm giữa bầu trời hiu quạnh, báo hiệu 1 cơn giông bão cuồng nộ sẽ làm rung chuyển đất trời.
-Ha ha – Quang không trả lời câu hỏi của Leila - Giờ nghĩ lại, những mơ mộng viển vông của chúng tôi khi ấy, anh ta, Vũ Hoành ấy, đã vô cùng nghiêm túc mà từng bước biến nó thành sự thực.
Phải rồi, hắn không trợ tá Vương Vũ Hoành.
Vương Vũ Hoành cũng chưa từng ra bất cứ mệnh lệnh gì cho hắn.
Bọn họ có thể trao đổi, có thể cùng lên một kế hoạch, có thể hợp tác, cũng có thể đơn phương hành động, đều vì 1 mục tiêu duy nhất, biến giao ước kia thành sự thực.
Giao ước đó là sợi dây duy nhất kết nối bọn họ.
-Tới cảng Enklima rồi.
Leila gọi hắn.
-Nên?
Quang đang ngồi vắt vẻo trên mũi tàu, tai đeo earphone, miệng ư ử 1 chuỗi âm thanh gì đó ngang phè mà có vẻ như là cố ngân theo điệu nhạc.
Rõ rồi, kẻ mang dòng máu Vương tộc thì làm gì biết tới cảm âm với giai điệu.
Hắn vặn nhỏ âm lượng, nghiêng đầu hỏi.
-Anh thật sự nghĩ rằng sẽ được quá giang tới hết chuyến à? – Leila hếch cằm.
Tên này là Ám Hành Sứ Giả của Đại Nam, về lí mà nói có khác gì gián điệp.
Chuyến tàu này nhằm mục đích đưa Illya Krug tới nơi thực hiện những kế hoạch tối mật của Ocellote, hắn đi ké tới nơi đây đã là quá phận.
-Ồ? Vậy lão Illya không tới Tiên Đô Arya à? – Quang vừa nghe đã hiểu ra vấn đề.
Chuyến tàu này hiển nhiên không tới Mutterland.
Hắn nhún vai - Vậy giờ sao tôi tới được đó đây? Các người định đem con bỏ chợ à?
-Xuống tàu đi.
Tôi sẽ dẫn anh đi.
– Leila có đôi chút mất kiên nhẫn với cái thói lèm bèm của tên này.
- Tới Tiên Đô Arya.
Arya the Fairy Citadel, mà người Đại Nam vẫn gọi là