☆ Chương 2
Có lẽ các quán Karaoke đều trang trí giống nhau, dưới chỉ dẫn của quản lý, hai người rất nhanh tìm được căn phòng kia.
Đi một nửa, Tề Ninh liền dừng lại, quay đầu hỏi quản lý:“Cái camera này sao bị hỏng rồi?”
Tống Hi Thành quay lại nhìn hướng y chỉ, quả nhiên ở lối đi bên phải cửa thoát hiểm có cái camera vỡ nát.
“Còn tưởng là mật thất……” Tống Hi Thành thì thào tự nói, có chút thất vọng.
Tề Ninh châm chọc nhìn cậu:“Còn mơ tới Sherlock Holmes sao? Ngày xưa lúc vào trường cảnh sát tớ nhớ rõ hiệu trưởng đã từng nói với chúng ta đi? Đừng đánh giá cao tính thú vị của vụ án, nhưng cũng không được xem nhẹ chỉ số thông minh của nghi phạm.
Mật thất giết người, đó là tiểu thuyết, không phải đời thật.”
Tống Hi Thành không nhịn được:“Bộ người ta tưởng tượng cũng không cho sao.”
Tề Ninh thử mở cửa thoát hiểm, phát hiện ngoài cửa chính là một con đường.
“Ở đây không có camera?” Cậu nhìn quanh một lần rồi hỏi quản lý.
“Vâng, lúc trước có, nhưng tháng trước có một đám nhóc bướng bỉnh đập vỡ, chúng tôi chưa kịp thay cái mới.”
Tề Ninh trầm mặt, hiển nhiên có chút bất mãn đối với giải thích này:“Làm sao anh biết là do đám nhóc nào đập vỡ, không phải là người có dụng ý khác thì tại sao đặc biệt đến phá hư?”
Quản lý lau mồ hôi:“Đồng chí cảnh sát nói cũng đúng.”
“Tống Hi Thành, cậu tới phòng theo dõi*.
Quản lý, phiền anh dẫn đường.” Tề Ninh nói xong, liền đi tới ngoài cửa lớn.
*phòng theo dõi camera
Tống Hi Thành vừa uống một hớp nước, di động của cậu đã reng, tiếng Tề Ninh truyền đến:“Hiện tại tớ đi vào.”
Trong màn hình Tề Ninh tay cầm điện thoại, từ từ đi vào cửa chính Tiễn Quỹ, dọc theo hành lang đi vào phòng, sau đó…… Không thấy.
“Tìm được tớ không?” Trong di động truyền đến tiếng cười đậm chất Tề Ninh, lấy Phương Na Na là đại biểu nhóm nữ cảnh thì đó là gợi cảm, mà Tống Hi Thành lại cảm thấy là gian trá, một chút cũng không sai.
“Cậu đang ở trên đường cái?”
“Ừ, đúng, ở khu phía tây, từ nơi này không những đi thông đến trung tâm thành phố, mà khoảng cách cũng vô cùng gần.”
“Vậy chúng ta hiện tại làm sao?”
Tề Ninh cân nhắc, nói:“Cậu đi ra, chúng ta về cảnh cục trước, sau đó sẽ đi gặp phụ huynh của nhóm học sinh đó.”
Còn chưa tới cảnh cục, Phương Na Na đã gọi điện thoại tới, thanh âm vô cùng nôn nóng:“Đầu, Trương gia xảy ra chuyện lớn, tôi đem địa chỉ gửi cho anh, vô luận như thế nào cũng phải chạy nhanh tới đây, tôi và lão Trương tiếp cận không được.”
Bên đầu kia điện thoại cực kỳ ồn ào, tiếng la khóc tiếng chửi bậy hòa với tiếng loảng xoảng thật sự không phải là thể nghiệm khiến người ta sung sướng thính giác, Tề Ninh trầm giọng phân phó:“Cô cố gắng chống đỡ, chúng tôi lập tức đến.”
Mở xem tin nhắn, Tề Ninh nhíu mày:“Thế nhưng cách nhà chúng ta không xa, tầng cao nhất của tòa nhà Yanlord quốc tế 18 tầng.”
Không phòng không xe triệt đầu triệt đuôi người vô sản ánh mắt Tống Hi Thành đồng chí ghen tị đỏ lên:“Lại là kẻ có tiền, chỗ đó toàn năm vạn trở lên.”
“Đây không phải là lúc ghét người giàu, cậu chỉnh lại thái độ đi.” Tề Ninh khẽ quát,“Tớ đoán bọn bắt cướp khẳng định đã biết bọn họ báo án, hiện tại đã hành động.”
Hai người đều mơ hồ có dự cảm không ổn, quả nhiên mới vừa bước ra thang máy, lão Trương đã chạy ra ngoài đón, thấp giọng báo:“Bọn bắt cóc chặt một lóng tay con bọn họ gửi đến đây.
Hiện tại người nhà đang khóc rống, quở trách cảnh sát để lộ tiếng gió, Na Na đang khuyên bảo.”
Tống Hi Thành sắc mặt trắng nhợt, cậu mềm lòng, sợ nhất là nhìn thấy loại cảnh tượng này.
Tề Ninh đột nhiên nắm tay cậu, dẫn đầu đi vào cửa.
Trái tim tựa hồ loạn nhảy một cái, Tống Hi Thành nhìn phòng khách huyên náo cùng bóng lưng Tề Ninh, vội vàng đi vào theo không suy nghĩ nhiều.
Tề Ninh vừa vào cửa đã thấy Trương gia loạn thành một đoàn, bà Trương lúc trước thấy trên băng ghi hình nay ngồi phịch trên mặt đất, tóc tán loạn, mắt sưng đỏ, làm gì còn nửa phần khoan thai lúc trước? Ông Trương cũng khóc không thành tiếng, thân thích khác trong nhà cô một lời tôi một câu, càng nói càng khó nghe.
“Quốc gia xuất tiền nuôi đám cảnh sát này có ích lợi gì? Là để sắm sửa hay là dùng để ăn uống chơi gái?”
“Suốt ngày cùng đám xã hội đen thông đồng ức hiếp thị dân, lúc chân chính cần các người thì có bao giờ xuất hiện.”
“Nếu không phải các người không giữ mồm giữ miệng, đám bắt cóc làm sao biết chúng tôi báo nguy, cắt ngón tay con gái tôi? Các người phải chịu trách nhiệm!”
“Người không có, các người lấy cái gì bồi?”
……
Tóc Phương Na Na bị túm lộn xộn, đôi mắt cũng đỏ, nhưng vẫn ôn tồn an ủi bọn họ, chiếu cố cảm xúc bọn họ.
Thanh âm Tề Ninh không cao, nhưng cố tình để mọi người nghe thấy:“Tôi là tổ trưởng tổ trọng án, có vấn đề thì nói với tôi.” Hắn chỉ người nhà đang xô đẩy Phương Na Na,“Tâm tình của ông tôi có thể hiểu, bất quá ngài có thể kiểm soát bản thân hay không, tình thế cấp bách, con tin tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm, không phối hợp với cảnh sát, động thủ với phụ nữ là có thể giải quyết vấn đề sao? Nhờ ngài ban tặng, hôm nay tôi lần đầu tiên nhìn thấy nam đánh nữ.”
Trên mặt người đàn ông kia một trận xanh tím, rất đẹp mắt.
Thấy tiếng động từ từ nhỏ lại, Tề