Tống Hi Thành đỗ xe xong đi vào Delizie, mặc dù bản thân áo mũ chỉnh tề, nhưng lại có cảm giác mình không giống những người khác.
Tề Ninh giúp cậu đặt phòng, lúc cậu đến, cô gái kia dường như đã đợi được một lúc.
Tống Hi Thành vô thức cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi đến muộn rồi sao?”
Tiểu thư kia cười vô cùng kín đáo: “Không có, là do tôi đến sớm.”
Tống Hi Thành gật đầu, rất không tự nhiên ngồi xuống đối diện cô, tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Tống Hi Thành.”
“Tôi tên Sở Ngưng.”
Tống Hi Thành sửng sốt: “Là Ngưng (níng) trong tĩnh lặng (jìng níng) sao?”
Sở Ngưng mỉm cười: “Không phải, là Ngưng (níng) trong ngưng tụ (níngjié).”
Nếu như là “Ninh” đó, thì cái tên ngược lại rất xứng với Tề Ninh, Tống Hi Thành thầm nghĩ trong lòng.
Sở Ngưng im lặng, nhìn Tống Hi Thành từ trên xuống dưới.
Tống Hi Thành có chút xấu hổ: “Gọi đồ ăn đi?”
Sở Ngưng gật đầu, hai người lần lượt gọi món, Tống Hi Thành bấu lấy túi tiền lòng như đao cắt.
“Anh đến đây bằng gì? Tôi vừa nãy thấy anh đỗ xe.” Sở Ngưng thăm dò nói.
Tống Hi Thành ăn ngay nói thật: “Là xe của bạn cùng phòng.”
“Anh không có xe sao? Sao phải mượn xe bạn cùng phòng?”
Tống Hi Thành cảm thấy nét mặt của cô rất kỳ quái, nhưng vẫn đáp: “Vốn muốn định đi phương tiện công cộng, cậu ấy sợ tôi làm nhăn quần áo hoặc đến muộn, nên cho tôi mượn xe.”
Đồ ăn được đưa lên, Sở Ngưng cụng ly tượng trưng với cậu: “Nghe nói anh là cảnh sát, vậy chắc hộ khẩu cũng là ở thành B phải không?”
Tống Hi Thành sáng sớm chưa ăn gì, vì vậy cố gắng khắc chế tướng ăn của mình, chỉ cảm thấy mấy món Ý này còn không hợp khẩu vị bằng mấy món trong cục cảnh sát: “Ừ, hộ khẩu ở thành phố B, khu Tà Huy.”
Nghe được ba chữ khu Tà Huy, sắc mặt Sở Ngưng rõ ràng hòa hoãn đi rất nhiều: “Vậy anh mua nhà ở khu Tà Huy rồi?”
Tống Hi Thành kỳ quái ngẩng lên đầu: “Không có, tôi không mua nhà, quá đắt mua không nổi.”
Sở Ngưng bất động thanh sắc: “Vậy anh thuê nhà? Có kế hoạch mua nhà không?”
Nói như thế nào đây, mặc dù cũng không chờ mong gì buổi xem mắt này, nhưng đối với kiểu thám tính trần trụi này Tống Hi Thành vẫn cảm thấy không vui, “Tôi hiện tại thuê nhà của bạn cùng phòng, về phần mua nhà, hiện tại giá nhà quá cao, vẫn chưa có quyết định đó.”
“Được rồi, không nói những thứ này, anh chòm sao gì?”
Tống Hi Thành nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không quá quan tâm.”
Sở Ngưng nhún vai: “Được rồi, tôi lần đầu tiên biết người ngay cả chòm sao của mình cũng không biết.” Cô lảng sang chuyện khác, “Anh biết chọn món thật, đồ ăn rất ngon, beefsteak và khoai nghiền cũng được, còn chân giò hun cuốn dưa mật này có hơi ngọt một chút.
Quán ăn này quả nhiên không phụ với danh tiếng, đồ ăn cũng không tệ lắm.”
Tống Hi Thành chậm rãi để dao xuống, ôn hòa cười nói: “Menu là bạn cùng phòng ghi cho tôi, tôi là lần đầu tiên tới đây.”
Cậu trưởng thành mang gương mặt trẻ con, đôi mắt lại rất sâu, lúc cười rộ lên nhìn vô cùng chân thành, cảm giác như dưới ánh nắng ngày mùa hè có thể thấy rõ được gân lá.
Là một người không tệ, nhưng tiếc không thích hợp với cô, Sở Ngưng lắc đầu: “Anh và bạn cùng phòng quan hệ thật tốt, người đó hẳn là một người rất dịu dàng.”
Đem hai chữ ‘dịu dàng’ và Tề Ninh xếp cùng một chỗ, Tống Hi Thành nhịn không được rùng mình một cái: “Cậu ấy cũng không phải dạng người lương thiện gì, bất quá…”
Cậu gọi nhân viên đến tính tiền: “Nếu như cậu ấy muốn, thì cậu ấy có thể sẽ là người chu đáo nhất Thế giới.”
Trả tiền, đứng dậy, Tống Hi Thành lễ phép nói: “Tôi muốn đến tổng cục xem thế nào, bọn họ hôm nay lại tăng ca.
Hôm nay rất vui, cũng hy vọng cô có thể sớm ngày tìm được một nửa thích hợp, tạm biệt.
…
Tống Hi Thành còn chưa mở cửa ban công, đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, đi vào mới phát hiện quả nhiên trong tổ đại đa số những người không có vợ đều tăng ca.
“Ô, không ngờ lại xuất hiện thêm một người.” Hà Mộ hú lên quái dị.
Tống Hi Thành cười cười: “Tề Ninh đã đến chưa?”
Lã Thận Ngôn đang xem video, đầu cũng không ngẩng: “Tới sớm, đang làm ổ trong phòng làm việc.”
Tống Hi Thành gõ cửa: “Sếp, có thể vào không?”
Sau một hồi im lặng, Tề Ninh đứng ở cửa, khiêu mi nhìn cậu: “Không đi xem phim? Tớ hôm qua không phải đã đề cử cho cậu đi xem ‘Gió mùa hè’ sao?”
Tống Hi Thành đem cái hộp trong tay đưa cho hắn, lại giúp hắn rót cà phê: “Cảnh sát nhân dân vì nhân dân, mấy bộ phim điện ảnh kia có gì hay, toàn dành cho phụ nữ.”
Tay Tề Ninh dừng một chút: “Không biết thưởng thức.” Nhìn nhìn đồ ăn bên trong hộp, hắn cười ra tiếng, “Xem ra cậu hôm nay phải tốn kém rồi, bữa tiệc này không ít hơn 100 đi?”
“Không phải đồ ăn thừa đâu, tớ mua mới đó.”
Tề Ninh vui vẻ dần nhạt, nhíu mày: “Cậu vừa rồi ăn không no?”
Tống Hi Thành rất thành thật lắc đầu: “Không no…”
Tề Ninh lại từ trong ngăn kéo lấy ra một đôi đũa: “Ăn đi.”
Để ý trên màn hình máy tính của Tề Ninh là video giám sát, Tống Hi Thành nhồm nhoàm hỏi: “Còn chưa tìm được?”
Tề Ninh thở dài: “Ừ, camera thu lại quá nhiều, toàn là đầu đường khúc ngoặt, dòng xe cộ rất lớn.
Tớ đã đem video lúc mới bắt đầu thu hình lại chia cho bọn họ, còn lại tớ xem.”
“Tại sao? Tớ nghĩ cậu sẽ chọn mấy video lúc mới ghi, bởi vì thành Tây