☆, Chương 4
Sau khi có kết quả ở phòng pháp y thì buổi chiều cùng ngày, Tề Ninh dẫn theo Tống Hi Thành, Lữ Thận Ngôn, Bành Cương và Hà Mộ khởi hành đến thành phố H, năm người đàn ông chen chúc trên một chiếc xe cảnh sát.
Tống Hi Thành sầu mi khổ kiểm lái xe: “Tại sao chúng ta không ngồi tàu siêu tốc? Lái xe đích đến thì xa, lại hao phí thể lực cảnh viên…”
Thoải mái làm ổ trên ghế lái phụ, Tề Ninh nghiêm trang nói: “Tàu siêu tốc rất đắt, tớ là Đội trưởng, có trách nhiệm tiết kiệm cho Tổng cục.”
Tống Hi Thành cười nhạt: “Tính cả tiền xăng với phí qua cầu, tớ chẳng thấy tự lái xe giảm được bao nhiêu chi phí, nói trắng ra là cậu muốn bóc lột sức lao động!”
Tề Ninh lật xem ảnh chụp hiện trường, làm ngơ Tống Hi Thành đang lải nhải: “Hung thủ rất cẩn thận, nếu không phải tội phạm thì tớ sẽ tán thưởng trình độ giáo dục và tố chất tâm lý của gã.”
Tống Hi Thành liếc nhìn tấm ảnh máu me, không lên tiếng.
Bành Cương là người thành thật, hỏi: “Từ đâu nhìn ra phạm nhân này có trình độ giáo dục cao?”
Gõ gõ ảnh chụp, Tề Ninh không nhanh không chậm đáp: “Nghe giám định nói, mỗi một món đồ dùng sinh hoạt hay quần áo được vứt theo thi thể, đều đã được dùng tiệt trùng ở nhiệt độ cao, đừng nói đến những thứ đặc thù như sợi tóc hay vân tay, ngay cả nhãn hiệu quần áo cũng bị xé bỏ.
Hơn nữa thi thể lại bị thả trôi trong nước hơn nửa năm…” Hắn cười nhạo, “Tóm lại bên giám định không thu hoạch được gì, đương nhiên nếu để tớ nói chuyện trực tiếp với bọn họ, tớ sẽ nói thẳng là bọn họ vô dụng quá.”
Tính cách hắn từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo, mọi người trên xe đã quen biết nhiều năm nên cũng chẳng kinh ngạc, chỉ có Tống Hi Thành là âm thầm lo lắng cho hắn, dù sao trong xã hội này cách giao tiếp ứng xử vẫn là một trong những điều cần thiết để sinh tồn.
“Cậu không cần lo.” Tề Ninh đột nhiên nói, “Tôn Hoàn Sinh khoa giám định không phải tiểu nhân, hơn nữa anh ta và tớ quan hệ không tệ.”
Tống Hi Thành gật đầu tiếp tục chuyên tâm lái xe, ba người ở ghế sau đưa mắt nhìn nhau, Hà Mộ có phần hâm mộ cảm khái: “Sếp thông minh ghê, Tiểu Tống chưa nói gì hết mà anh đã đoán được anh ấy nghĩ gì rồi, sự ngưỡng mộ của em dành cho sếp như sông Trường Giang chảy hoài không dứt, em vô cùng hối tiếc vì gia nhập Tổ chức vĩ đại chúng ta quá muộn màng…”
Lữ Thận Ngôn cười cắt lời hắn: “Thanh niên nè, hạn chế xem phim hài HongKong lại đi, bớt nói mấy câu buồn nôn, cẩn thận không quen được bạn gái.”
Hà Mộ không phục: “Em cũng không phải không có người theo đuổi, mà là do nhiều quá đi nên quen hông nổi! Mà anh thì có tư cách gì nói em, không phải đều là FA hay sao.”
Lữ Thận Ngôn lại bắt đầu cười chế giễu, Tống Hi Thành qua kính hậu nhìn bọn họ đùa giỡn, lắc đầu, lại nhìn Tề Ninh đã sớm chợp mắt ngủ say một bên, cậu bèn chạy chậm lại và chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống một chút.
Đến cục cảnh sát thành phố H, mọi người rất nhanh được cảnh sát địa phương hợp tác, Tề Ninh lật xem sổ hộ khẩu, nhướn mày: “Quả nhiên đã kết hôn, hồ sơ phạm tội cũng khá dày đặt.”
Tống Hi Thành ở bên cạnh hắn, thấp giọng đọc: “Triệu Suất, 37 tuổi, ở thành phố H khu đô thị mới, đã kết hôn có một con, từ năm 2006 đến 2011 từng bị bắt giam trong trại giáo dục lao động vì chơi gái, đúng là cặn bã.”
Tề Ninh suy nghĩ: “Nhân lực chúng ta có hạn, vầy đi, Bành Cương và Tiểu Hà hai người đi hỏi thăm quan hệ của Triệu Suất, hàng xóm hoặc thân nhân các loại.
Quan trọng là điều tra xem gần đây có cô gái nào mang thai hay lui tới với gã không.”
“Về phần Thận Ngôn, cậu phụ trách điều tra từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay Triệu Suất này có từng đến thành phố B không, nhất là lịch sử thuê phòng khách sạn.”
Sau khi bọn họ đi, Tống Hi Thành nhìn hắn: “Chúng ta thì sao?”
Tề Ninh nhàn nhã ngồi trong phòng hồ sơ, uống trà Long Tĩnh hưởng điều hòa: “Chúng ta chờ tin tức của bọn họ.”
Tống Hi Thành có hơi tức giận: “Cậu ăn không ngồi rồi, ngồi không ăn bám!”
“Sai sai sai, tớ đang ngồi phân tích và liên kết manh mối của vụ án, có đôi khi thông tin nhiều quá cũng không phải chuyện tốt, nó sẽ quấy nhiễu tư duy chúng ta, ảnh hưởng phán đoán.” Tề Ninh cầm ly trà đưa cho Tống Hi Thành, “Với lại hôm qua cậu tăng ca cả đêm, hôm nay lại lái xe 5 tiếng, nếu không nghỉ ngơi thì tớ đành phải giúp cậu báo cáo có người hi sinh khi làm nhiệm vụ.”
Tống Hi Thành bật cười: “Làm liệt sĩ cũng không có gì không tốt, nghe nói tiền trợ cấp khá cao.”
Gương mặt tuấn tú của Tề Ninh tỏ vẻ bất bình: “Nói xúi quẩy cái gì đó.
Được rồi, thảo luận vụ án đi.”
“Ừm.”
“Vụ án phát triển đến bước này, chúng ta cũng nắm được thông tin sơ lược, nạn nhân bị giết hại từ cuối