☆ Chương 10
Không thể phủ nhận, Từ Chí Viễn không những thông minh mà còn thức thời, trong lúc thẩm vấn biểu hiện vô cùng khéo léo, biết tránh nặng tìm nhẹ như thế nào để tranh thủ lợi ích lớn nhất cho chính mình.
“Từ khi nào thì bắt đầu xúi giục người khác phạm tội ở trên mạng?”
Từ Chí Viễn đem ly nước uống một hơi cạn sạch: “Đồ ăn buổi trưa quá mặn, có thể giúp tôi rót thêm ly nữa không?”
Thời điểm căng thẳng cực độ, tội phạm thường sẽ thông qua những phương thức khác nhau dời đi sự chú ý của mình, giảm bớt áp lực nội tâm.
Tề Ninh gật đầu, Tống Hi Thành lập tức đứng dậy rót ly nước không nóng không lạnh cho Từ Chí Viễn.
“Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa!?” Tề Ninh không kiên nhẫn.
“À, có lẽ là đầu năm ngoái, hay là cuối năm năm kia? Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng mà rất giống với khí hậu hiện tại, ấm áp.”
“Lần đầu tiên là vì kiếm tiền hay là vì lý do gì?”
Từ Chí Viễn đặt ly xuống, giương mắt nhìn đèn chân không đơn điệu: “Tôi phát hiện có một số người thất bại trong cuộc sống hay lên mạng trút giận, oán giận xã hội than phiền số phận cũng oán trách người bên cạnh.
Người như vậy chỉ cần khiêu khích bọn họ, tính tình kích động và u ám từ trong xương tủy bọn họ sẽ từ từ tích lũy, thù hận, ghen tỵ và dục vọng khẩn thiết thay đổi cuộc sống sẽ khiến cho bọn họ mất đi lý tính.”
“Vào chủ đề chính đi, tôi hoàn toàn không có hứng thú với mưu đồ của cậu.” Tề Ninh dùng cây bút trong tay gõ gõ mặt bàn.
Từ Chí Viễn cười châm chọc: “Cũng đúng, dù sao các người cũng không phải nhà Tâm lý học hay là Hình sự học, các người chỉ quan tâm số lượng vụ án được phá và biểu dương cuối năm.
Bất quá, vị cảnh quan bên cạnh anh nhìn có vẻ rất buồn.”
“Dựa theo sự thật khai báo, đừng có quanh co với chúng tôi, cảnh lực chúng tôi có hạn, không rãnh cùng cậu tám chuyện cả ngày.
Nếu như không hợp tác, tôi không thể đảm bảo cậu sẽ xảy ra chuyện gì.” Lữ Thận Ngôn đe dọa nói.
“Hả? Ghế hùm [1] hay nước ớt?” Từ Chí Viễn thờ ơ nhún vai, “Dù sao cũng nghiêm cấm tra tấn bức cung, nếu như tôi cái gì cũng không nói, các người cũng không thể làm gì tôi, đúng không?”
[1] Hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau
Tề Ninh nheo mắt lại: “Chúng tôi không phải là chủ nhiệm lớp của cậu, nếu muốn chơi game người lớn, thì phải chấp nhận quy tắc của người trưởng thành.
Ở đây không có ai quan tâm tình trạng cậu như thế nào, cũng đừng có mà làm nũng với chúng tôi.
Nghi phạm Từ Chí Viễn, mời khai báo tội trạng của cậu!”
Từ Chí Viễn ngẩn người, sau đó bật cười: “Thật hung dữ.
Được rồi, đến nước này cũng không có gì phải kiêng kỵ, người đầu tiên tôi không nhớ tên, nickname hình như là Cặn Bã Thái Lang! Anh ta bị bạn mình cướp bạn gái.
Sau đó lúc chúng tôi chơi game, có một hôm anh ta đột nhiên hỏi tôi, có cách nào giết người mà không phải chịu trừng phạt của pháp luật không.”
Hai mắt hắn sáng lên, giống như một đứa trẻ thấy kẹo: “Lúc đó tôi rất kích động, cảm giác chơi rất vui nhưng vẫn là kiềm chế tính tình giả như người lớn nói chuyện phiếm với hắn, cuối cùng ám chỉ hắn dùng phương pháp đơn giản nhất giải quyết, không nhất định phải giết bọn họ.”
“Biện pháp gì?”
Từ Chí Viễn hồn nhiên nở nụ cười: “Phòng vệ chính đáng, thông thường nặng nhất cũng chỉ ba năm tù hoặc có khi là hoãn lại không thời hạn!?”
Tề Ninh không trả lời, mọi người trong phòng thẩm vấn đều cảm thấy khó chịu, hắn và Đường Man Ny tuy đều chưa trưởng thành, nhưng Đường Man Ny là bị xui khiến nên mới rơi vào vực sâu tội ác, mà hắn thì sao?
Tề Ninh đứng dậy, đưa cho Từ Chí Viễn một tờ danh sách: “Xem chúng tôi có sai sót gì không.”
Từ Chí Viễn nhướn mày: “Điều tra thật cặn kẽ, cho tôi cây bút được không?” Nhận bút, hắn rất nghiêm túc xem xét, thậm chí còn viết chú thích sau mấy câu.
“Hẳn là như vậy, tôi không nhận tiền cướp, sẽ giảm bớt tội ha!? Còn có, tôi có phối hợp đúng không?”
Tề Ninh gật đầu: “Biểu hiện của cậu tôi sẽ cung cấp đúng sự thật cho toà án.
Chẳng qua… về cân nhắc mức hình phạt, tôi có thể tiết lộ cho cậu biết trước.”
Nghe mấy chữ “Cân nhắc mức hình phạt”, Từ Chí Viễn rõ ràng co rúm lại.
“Cậu cảm thấy cậu phạm phải tội gì?”
Hắn nặn ra một nụ cười: “Tội xúi giục?”
Tề Ninh chậm rãi lắc đầu: “Tội xúi giục là căn cứ vai trò từng người trong quá trình gây nên tội ác của một nhóm người, mà cậu đã thuộc về loại phạm tội độc lập, đương nhiên sẽ có luật định thời hạn thi hành án.
Bạn nhỏ, đã nghe qua phương pháp truyền thụ phạm tội chưa?”
Biểu cảm Từ Chí Viễn trong chớp mắt vặn vẹo, theo sau là giọng nói ảm đạm: “Có chút ấn tượng, cân nhắc thế nào?” Không biết có phải là do tâm tình không tốt hay không mà giọng của Tề Ninh rất ác liệt: “Cậu cảm thấy tình trạng của mình nhẹ, hay là nghiêm trọng, hay là vô cùng nghiêm trọng? Là 5 năm trở xuống, hay là 10 năm trở lên, thậm chí là không thời hạn?”
“Tôi chưa trưởng thành! Tôi còn chưa tròn 16 một tuổi!” Từ lúc bị bắt tới nay lần đầu tiên Từ Chí Viễn không khống chế được bản thân, gần