☆ Chương 6
Hà Mộ tắt máy ghi âm, cười lạnh lùng nhìn Dương Kiến Quốc:” Vợ chồng hai người không phải ở chung nhà sao? Vậy thì một trong hai người nói dối? Là bà ấy, là ông, hay là cả hai?”
Dương Kiến Quốc không nói gì, đôi mắt bắt đầu sung huyết toàn thân run rẩy, đột nhiên ông ta đứng phắt dậy khiến dây xung điện trên người rớt xuống hết, người trong và ngoài phòng thẩm vấn biết ông ta đã hoàn toàn sụp đổ.
“Tôi khai, Trương Vĩ là do tôi giết.”
Hà Mộ và Lữ Thận Ngôn liếc nhìn nhau, bắt đầu cùng ghi âm và note lại.
“Động cơ giết người của ông là gì?”
Dương Kiến Quốc phẫn nộ siết chặt tay vịn ghế, cứ như muốn bóp nát nó: “Trương Vĩ là đứa con phá của, từ khi nó theo vợ tôi về nhà đến nay thì không lúc nào khiến người ta thôi lo lắng.
Trung học thì bỏ học chơi game, Phổ thông thì chơi gái cả đêm không về, có lần còn chọc phải xã hội đen, kết quả Đại học cũng không thi nổi.”
Lữ Thận Ngôn thấy tâm trạng ông kích động, bèn rót cho ông ta ly trà, Dương Kiến Quốc uống một hơi cạn sạch, bắt đầu lải nhải như muốn trút hết cay đắng tức giận của hai mươi mấy năm qua.
“Ba ruột của nó là một người tốt, ông ấy hi sinh khi làm việc tốt nên tôi rất bội phục nhân phẩm của ông ấy, cộng thêm việc mẹ nó cũng giỏi giang nên tôi đã đưa họ về sống cùng.
Sau đó thì cuộc sống cũng khá tốt đẹp, tuy Trương Vĩ không đậu Đại học nhưng mấy đứa nhỏ khác ở nhà lại rất ngoan ngoãn học hành.
Nhà tôi cũng tiết kiệm được một khoản tiền dùng để sữa chửa lại nhà cửa, con cái cũng bắt đầu ra ngoài lập nghiệp.
Nhưng đúng lúc đó, đại khái là mười năm trước, đột nhiên có ngày nó chạy về nhà lấy năm mươi nghìn tệ, bảo với trốn đi nơi khác vài ngày.”
“Sau đó thì sao?”
“Lúc đó bọn tôi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, không ngờ mấy ngày sau cảnh sát tới nói nó đánh nhau làm người ta tàn phế, hỏi chúng tôi nó ở đâu.
Chúng ta thật sự không biết, mà nếu có biết cũng không thể nói, chúng tôi bèn giúp nó giấu diếm rồi còn bồi thường khá nhiều cho người ta, hi vọng có thể xử lý khoan hồng.
Sau đó nó bị bắt ở Đông Bắc, đi giáo dục lao động hai năm.”
Ông hít sâu một hơi, tiếp tục nhớ lại: “Được thả rồi nó vẫn suốt ngày ăn chơi lêu lổng, còn hay gây chuyện thị phi, tôi thấy để như vậy hoài cũng không ổn nên đã thương lượng với bà ấy, đưa tiền bảo nó đi mua chiếc ô tô chạy taxi, vừa giết thời gian mà cũng kiếm được chút đỉnh.”
Ngoài cửa, Tống Hi Thành nhíu mày: “Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Tề Ninh nhún vai: “Ông ta thành thật quá.”
“Sao lại nói vậy?” Tống Hi Thành có hơi kinh ngạc.
Tề Ninh cười cười: “Hiện tại tớ có thể khẳng định ông ta không hẳn là muốn Trương Vĩ chết, tuy có động cơ nhưng tuyệt đối không có đủ khả năng lên kế hoạch giết người.
Không tin thì cậu xem bọn họ thẩm vấn tiếp.”
Quả nhiên Hà Mộ cũng nghĩ giống Tề Ninh, bắt đầu hỏi chi tiết về vụ án: “Hiện tại ông hãy kể lại toàn bộ quá trình gây án vào đêm 24 tháng 12.”
“Chiều hôm đó nó lại về nhà vòi tiền, sau khi bị mẹ nó đuổi đi tôi liền bám đuôi theo, khi đi ngang qua rừng cây nhỏ tôi bèn giết nó.
Nhưng vì em gái vợ tôi sắp đến, nên tôi vứt tạm xác ở đó rồi về nhà ăn cơm.”
“Vậy ông phi tang ném xác như thế nào?”
“Tối đó sau khi tôi tiễn em vợ về xóm bên, tôi quay lại rừng cây đó vác xác nó ném đi.”
Hà Mộ đập bàn: “Tôi nhắc nhở ông Dương Kiến Quốc! Nếu hiện tại còn có ý bao che cho người khác sẽ làm tội ông tăng thêm một bậc, Trương Vĩ chết vào lúc 9 giờ mà ông lại nói giết cậu ta vào buổi chiều, làm sao có thể?”
Dương Kiến Quốc sửng sốt, sau đó hung hăng nói: “Dù sao người cũng là do tôi giết, muốn chém muốn giết muốn róc thịt tùy các người.” Từ lúc đó trở về sau dù Hà Mộ và Lữ Thận Ngôn hỏi thế nào, ông ta đều im lặng không nói, nhất quyết không chịu hợp tác.
Tề Ninh vỗ lưng Tống Hi Thành: “Đi thôi, chúng ta đến hiện trường vụ án, dẫn theo vài nhân viên giám định.”
Tống Hi Thành đuổi theo: “Ý cậu là đến nhà ông ta?”
“Ừ, tớ đoán hiện trường đầu tiên là ở nhà Phạm Vĩnh Hồng, không chừng có thể tìm thấy vật chứng.”
Tống Hi Thành thở dài: “Có điều gã là bị nghẹt thở mà chết, không có vết máu, muốn tìm vật chứng cũng khó!?”
Tề Ninh cười cười: “Thì cũng phải thử chứ đúng không!? Cho dù bị siết cổ chết cũng sẽ sót lại dấu vết.”
Tống Hi Thành gật đầu không hỏi lại nữa, Tề Ninh ngang nhiên nhìn góc nghiêng của cậu, chỉ cảm thấy rất thỏa mãn và hạnh phúc.
Bóng ma về thư nặc danh dường như không tồn tại trong lòng Tống Hi Thành, tối thiểu nhìn cậu đã không còn vẻ hoảng hốt luống cuống nữa.
Tề Ninh uể oải cười, nhắm mắt lại.
Nếu như để Tống Hi Thành biết người gửi thư là ai, chắc hẳn sẽ rất buồn!?
Nhóm bọn họ lại đến nhà Phạm Vĩnh Hồng, bà ấy nhìn thấy bọn họ thì vô cùng kích động.
“Đồng chí cảnh sát, mọi người dẫn ông Dương nhà tôi đi sao lại không thấy ông ấy về?”
Tề Ninh thờ ơ bảo giám định đi lục soát, Tống Hi