Bên trong sân rộng phía sau tự, một trung niên hòa thượng dùng thiết quyền đánh vào thân cây đại thụ cỡ ba người ôm mới hết đường kính thân cây, chỉ thấy thân cây rung lên sau từng nắm đấm của hòa thượng, có thể thấy lực đấm mạnh cỡ nào, mà hòa thượng này còn liên tục công kích vào, chưa có dấu hiệu ngừng lại .
Mặc dù cảm giác được sư phụ cùng tiểu thí chủ sau lưng, nhưng trung niên hòa thượng vẫn kiên trì luyện tập, một quyền tiếp một quyền, quyền sau lại mạnh hơn quyền trước.
" Lợi hại quá, y như trong truyện kiếm hiệp vậy. " Thanh Thiện rất cao hứng khi thấy cảnh này, hắn yêu võ lắm, nhà hắn thiếu gì sách võ, Vovinam, Nhất Nam,... chả thiếu thứ gì. Có điều học hoài mà chả ra thứ gì cả, nay thấy tận mắt cảnh hòa thượng luyện tập hỏi sao hắn không thèm muốn, hắn còn ước gì hắn chính là hòa thượng đó, dù bị cạo đầu cũng cam tâm.
Thấy Thanh Thiện chú ý đến âm thanh này, lão hòa thượng liền dẫn hắn đi tham quan đệ tử mình luyện tập. Không biết là cố tính hay hữu ý mà trung niên hòa thượng lại thể hiện toàn bộ thực lực cho hắn xem. Hơn nữa rất ít người học võ muốn cho người ngoài thấy võ công của môn phái, thế mà lão hòa thượng này lại thản nhiên để Thanh Thiện nhìn đồ đệ luyện võ.
" Thí chủ rất thích võ thuật? " Ở một bên quan sát, lão hòa thượng vừa cười vừa hỏi.
" Thú thật với lão hòa thượng, cháu từ nhỏ đã mê võ thuật, nhưng nghe nói muốn học phải học từ nhỏ, giờ cháu lớn rồi, xem như vô duyên với võ thuật! "
" Thí chủ nói rất đúng, muốn học thành tài thì phải học từ rất sớm, lúc đó xương cốt còn mềm dẻo, các kinh mạch ít tạp chất, nếu để quá lớn, học thành quả rất khó, bất quá với thí chủ lại khác. " Nói đến đây lão hòa thượng lại chăm chú nhìn Thanh Thiện, làm hắn càng nghi hoặc, không lý giải được hắn đành lên tiếng hỏi:
" Cháu thì thế nào ạ, cháu có thể học được võ thuật sao? "
" Tất nhiên, cháu rất khác người thường, ở độ tuổi của cháu thì đã muộn nhưng với cháu thì còn có thể. " lão hòa thượng mỉm cười nói.
" Vậy, vậy người có thể dạy võ thuật cho cháu được không? "
" Được chứ, chỉ có điều muốn học võ thì thí chủ phải gia nhập Thiên Nam môn, bái bần tăng là sư phụ! "
" Được ạ, được ạ! " Thanh Thiện liên mồm la " được ạ! " nhưng lúc này hắn mới nghĩ đến, nếu nhập môn hạ của lão hòa thượng có phải cắt tóc đi tu không, dù đổi bộ tóc lấy võ công cũng miễn cưỡng chấp nhận được vì ngoài đường không thiếu đám đầu trọc, nhưng nếu bảo hắn không được ăn mặn, không được cưới vợ thì so với chết khác gì đâu, vì thế hắn mới ngập ngừng hỏi: " Nhưng cháu sẽ không phải cắt tóc làm hòa thượng chứ? "
Nhìn ra được sợ hãi trong đầu Thanh Thiện, lão hòa thượng mỉm cười lắc đầu.
" Gia nhập Thiên Nam môn không nhất thiết phải làm hòa thượng, thí chủ có thể làm đệ tử tục gia, nhưng nếu thí chủ muốn, cũng có thể cắt tóc xuất gia làm hòa thượng, như vậy càng thuận lợi hơn! "
" Không cần, không cần ạ, cháu muốn làm đệ tử tục gia, để tử tục gia là đủ rồi. " Thanh Thiện nhanh miệng nói, dù sao hắn cũng biết đệ tử tục gia ngoài học được võ công thì giống hệt người thường, chả phải kiêng kệ thứ gì cả, hắn còn mơ gì hơn nữa.
" Võ công của Thiên Nam môn đa dạng, binh khí có mười tám chủng loại, thí chủ muốn luyện loại nào nhất, binh khí gồm có : Đao, kiếm, côn, thương, song xỉ, song bút...... " Lão hòa thường nói một thôi một hồi về các loại binh khí, có điều Thanh Thiện chẳng chú ý lắm, đao kiếm ư, giờ mấy ai chơi thứ đó, lỡ chém chết người đi tù như chơi. Hơn nữa, khi đi đâu cũng vác đao kiếm theo đúng là không tiện chút nào, vì thế đợi lão hòa thường nói dứt câu hắn liền hỏi:
" Vậy trong các môn võ của Thiên Nam môn có loại nào mạnh nhất lại tu luyện tốn ít thời gian nhất không ạ? "
" Mạnh nhất mà tốn ít thời gian nhất kể ra cũng có, thí chủ muốn luyện Đao pháp sao?"
" Vậy nếu luyện đao pháp thì tốn bao nhiêu thời gian, mấy tháng có luyện xong không ạ??? "
" Khụ khụ, mấy tháng! " Lão hòa thượng mặt mày trơ như khúc gỗ, nhìn Thanh Thiện như thể hắn từ trên cung trăng vừa rơi xuống vậy. Lão xoa xoa cái ngực không rõ do vừa ho hay để tiêu cơn tức khí này. Nhớ năm xưa lão hòa thượng theo học cùng sư phụ ba mươi năm ròng mới thành tựu như hiện tại, hơn nữa sau đó ngày nào cũng không bỏ bê luyện tập. Giờ một tên nhóc đã quá tuổi tu luyện, xương cốt thì cứng nhắc, lại muốn tu luyện môn võ chỉ cần học vài tháng là thành tài, đúng là trêu tức lão mà.
" Muốn luyện Đao pháp đại thành nhanh nhất cần phải " Nói xong lão đưa ngón tay trỏ lên cho Thanh Thiện xem.
" Một năm, lâu vậy sao? "
" Không phải một mà là mười năm. "
" Mười năm!" ánh mắt Thanh Thiện trợn ngược, hắn biết mình rất nhác, nhớ lúc trước hắn từng quyết tâm tự luyện võ tại nhà, nhưng chưa quá nửa tháng, nào là đau chân, mệt mỏi, sau đó lại lấy lý do thiếu thời gian mà bỏ bê. Hơn nữa cuộc đời con người có mấy cái mười năm, mười năm sau hắn hai tám, khi đó có võ công mà đã lấy vợ sinh con thì có gái đẹp nào theo chứ, chính suy nghĩ như vậy mà hắn muốn loại võ công vừa mạnh lại vừa nhanh. Năm nay hắn mười tám, một năm nữa là mười chín, chính là vào đại học, lúc đó sẽ có cái để biểu diễn anh hùng cứu mỹ nhân với đám con gái rồi.
Nếu lão hòa thượng mà biết ý định học võ của hắn chắc tức muốn bóp cổ hắn chết mất. Không nói gì khác, Thiên Nam môn cũng có tinh thần võ đạo của người Việt, đó chính là luyện võ chỉ để tăng cường sức khỏe, khiến cho con người khai phá tiềm năng, đủ tự tin trong mọi công việc, chứ đâu có như hắn, học chỉ để khoe mẽ.
Dù gì lão hòa thượng cũng không biết mà Thanh Thiện cũng không có ý nói ra, hắn cũng không phải thằng ngu đụng đến điều đại kỵ này. Suy nghĩ một lát, cuối cùng Thanh Thiện liền nói:
" Vậy có môn võ nào tốc hành không, người biết đó, giờ cháu phải học hành vất vả, thời gian luyện tập không có dư dả, hơn nữa lần này chúng cháu đi chơi được có một tuần, sau đó lại phải về. " Thanh Thiện vẻ mặt buồn buồn nói.
" Một tuần, cũng tạm đủ, thí chủ về nghỉ ngơi, ngày mai sau khi làm lễ bái sư, bần tăng chính thức sẽ truyền dạy võ công. "
" Ít thời gian tu luyện, võ công lại muốn mạnh, nhưng lại phải nhanh, xem ra ngươi cũng có duyên với nó. " Sau khi tiễn Thanh Thiện về phòng, lão hòa thượng trong miệng lại lẩm bẩm. Quay về phòng mình, lão hòa thượng lại lấy cuốn sách màu nâu có tên Hư Thiên ra xem, trong ánh mắt lóe lên chút khao khát, nhưng chỉ sau giây lát ánh mắt đó tĩnh lặng trở lại.
" Sư phụ a sư phụ, tại sao người không cho con tu luyện toàn bộ Hư Thiên, tại sao những tiền bối trước tu luyện nó lại bị điên điên khùng khùng hết cả, ài! " Mặc dù rất muốn nghiên cứu ba tầng cuối của Hư Thiên nhưng mấy chục năm qua lão hoà thượng vẫn không dám làm trái di huấn của sư phụ.
" Một cuốn sách mà người nào tu luyện sẽ bị điên cuồng, nếu truyền cho kẻ khác không rõ sẽ thành dạng gì, sư phụ không cho phép truyền Hư Thiên cho đệ tử trong chùa, chứ chưa từng nói đệ tử tục gia.
Giở trang đầu tiên của Hư Thiên, luôn làm cho lão hòa thượng hào khí trùng thiên, lần nào cũng vậy, nhưng với tu vi của lão, trấn tĩnh tâm thần