" Các ngươi không muốn thấy hắn chết chứ?" bàn tay trái Thanh Thiện bóp chặt yết hầu thanh niên nói.
Mắt thấy đồng bọn của mình không ngừng dãy dụa, đồng tử bắt đầu trắng rã, vài chục người cầm mã tấu cũng thấy ớn lạnh. Chém một nhát đối phương cũng không đến nỗi chết ngay, huống chi, lâu nay bọn chúng chỉ chém vào nơi thịt dày, cũng là đối phương chỉ băng bó toàn thân mà thôi.
" Hắn không dám giết người đâu, tiến lên ..." Mã Hùng ở một bên nói.
" A aaaa." vừa nói xong, Mã Hùng bỗng lăn ra ngã xuống đất.
Vừa rồi tuy khoảng cách còn xa một chút, nhưng cũng đủ bị Thanh Thiện dùng ám kình tập kích, với sự lĩnh ngộ mới về chân khí, mặc dù khoảng cách xa hơn với lúc tập kích Lâm Thế Đức, nhưng uy lực lúc này lại hơn xa. Vì thế, cũng là người luyện võ, nhưng Mã Hùng cũng không chịu đựng được.
Ngay khi Mã Hùng ngã xuống, tay trái Thanh Thiện giữ tên thanh niên làm lá chắn, dẫn theo Tâm Nhiên men theo mép tường mà đi. Bởi muốn phá vây, bên cạnh còn có Tâm Nhiên, xông thẳng vào sẽ bị bốn bề đều là địch, không thể chiếu cố cho nàng, nếu dựa vào tường, hơn nữa có tên làm lá chắn. Đối phương không dễ dàng chém vào đồng bọn, Thanh Thiện chỉ cần đối đầu với phía bên phải cùng trước mặt.
" Đại ca không sao chứ?"
" Đại ca."
Chưa được lệnh, đám đàn em không dám tiến lên, mà đại ca chúng tự nhiên bị ngã, không cần đoán cũng biết thiếu niên trước mắt làm ra. Tất nhiên không ai cam tâm lấy thân mình ra thử trước cả.
" Không ... không sao, Lê Huấn, cho ta giết tên tiểu tử, giết nó, bằng mọi giá." Nói xong liền hôn mê.
Phải biết rằng, ám kình là tàn phá từ bên trong, con người rất nhiều chỗ da thịt dày, nhưng còn bên trong lại không được như vậy, nó rất dễ tổn thương. Ngay cả Hạo Lâm, Chí Minh, chỉ một chiêu đã chết ngay, Mã Hùng còn có thể khá hơn sao. Tất nhiên do khoảng cách xa như vậy, hắn không chết cũng trọng thương, không có vài tháng, không thể đứng lên được.
" Anh em tiến lên giết hắn."
" Giết, giết, giết."
Đám người quá đông, rất nhanh ba kẻ đứng gần nhất đã cầm mã tấu chém tới Thanh Thiện .
" Hừ." Thanh Thiện khẽ hừ một tiếng, cánh tay phải còn lại vỗ ba phát tới trước ngực ba người.
" Bồng, Bồng, Bồng." ba người như diều đứt dây, lao ngược về phía sau.
Chỉ là đối phương quá nhiều, ba người vừa bay ngược trở ra, đám người khác lại tiếp tục chém tới. Tay phải Thanh Thiện càng đánh càng nhanh, bên ngoài đám người chỉ thấy từng ảo ảnh xuất hiện, tựa như hắn dùng bốn tay cùng lúc đánh ra.
" Bồng, bồng, bồng, bồng."
Những người bị hắn đánh, lập tức mất khả năng chiến đấu nữa. Vừa đánh, Thanh Thiện vừa di chuyển về phía bên phải, bởi nơi đấy hắn đã từng quan sát lúc trên tầng, có lẽ lớp bao vây là mỏng nhất.
" Chém nữ nhân kia." nhận thấy đánh vào hắn không ăn thua, trong bọn chúng liền có kẻ nói.
" Giết, giết."
Lập tức đám người có bốn kẻ lại lao vào Thanh Thiện, còn hai kẻ hướng Tâm Nhiên chém tới.
" Các ngươi đã muốn chết, đừng trách ta vô tình." âm thanh của hắn lạnh lẽo nói, mắt lóe lên tia độc ác.
" Bụp, bụp, bụp, bụp."
Lần này không có ai bị đánh bay ngược lại, bọn họ từ từ ngã xuống, máu từ miệng không ngừng tuôn ra, tất nhiên sau vài giây bọn họ đã không còn là người sống.
" Cẩn thận".
" Keng" .
" Viu, viu" .
Xuyên Không chỉ như tia chớp phóng ra, Tâm Nhiên vừa đỡ một đao của đối phương, đao của người kia chưa đụng đến người nàng, hai người đã có hai lỗ thủng ở trán.
Đám người bên ngoài sợ tới ngây người, hai lần trước, đồng bọn tuy bị đánh bay ra, nhưng không ai chết cả, lần này lại khác, bốn người bị đánh liền ngục xuống, máu không ngừng chảy, cũng không một chút nhúc nhích. Đáng sợ hơn, hai người tấn công nữ nhân, trên trán lại có hai lỗ thủng bằng đầu ngón tay, rõ ràng không thể sống.
" Đi." Thanh Thiện hô một tiếng, hai người nhanh chóng men theo bên phải chạy, đám người dù cầm vũ khí trong tay cũng run run, hiển nhiên, ai cũng sợ hãi, chẳng dám tiến lên nữa.
" Tránh ra không chết." cảm thấy vòng vây đã là mỏng nhất, hắn quyết định phá vòng vây chỗ này. Vừa nghe thấy tiếng hét, không tự chủ, đám người để lộ một khe hở cho hắn.
Bất quá còn có đám người bên ngoài ít nhìn thấy sự thật, bọn họ được lệnh giết hắn. Thấy hắn tiến đến liền chém tới.
" Đáng chết."
" Bụp, bụp, bụp, bụp." tay phải lóe lên vài đạo tàn ảnh, bàn tay đã ấn tới ngực bốn người chém tới. Bốn người lại gục xuống, đám người còn lại cũng không dám tiến lên. Để lộ một đường cho hắn đi .
" Hừ, ngươi may mắn, hôm nay ta đã giết người khá nhiều." nói xong Thanh Thiện liền vứt tên đang giữ ở tay trái ra, dẫn Tâm Nhiên chạy.
" Sao có thể? hắn còn là con người nữa không?"
" Anh Huấn, chúng ta có truy đuổi hắn nữa không, hay là ... " một tên bên cạnh hỏi, bởi trước lúc Mã Hùng ngất đi, đã trao quyền cho Lê Huấn.
" Đuổi theo, dùng đám người kia truy đuổi. Ngươi đưa cái này cho hai tên nào biết dùng." Lê Huấn suy nghĩ một chút, lại nói. Hắn tuy sợ, nhưng lệnh của đại ca, bất chấp mọi giá để truy sát, hơn nữa hắn cũng biết mạng của thiếu niên này chính là mười tỷ.
" Vâng." Lê Huấn đưa cho hắn chính là hai quả lựu đạn, hắn có chút sợ, cái này ném một cái, có khi cảnh sát sẽ bất chấp điều động tới. Bởi hắn biết rằng, trước đó Mã Tuấn đã liên lạc đám cảnh sát, nếu không, với hơn một trăm người cầm mã tấu vậy, không lẽ cảnh sát để yên. Bất quá đại ca ra lệnh, là đàn em hắn sao dám không nghe.
Chỉ thấy hơn ba chục thanh niên liền nhảy lên mô tô, nơi đây dù sao cũng là đường lớn, hai người lại chạy bộ, chưa tìm được taxi liền bị đám người tìm thấy.
Hơn ba chục người lái mô tô cầm vũ khí truy đuổi phía sau.
Thanh Thiện nghe được âm thanh phía sau, ánh mắt hắn càng trầm, tưởng rằng đám người bọn chúng đã sợ, ai ngờ chúng vẫn bám theo như đỉa.
Chợt hắn cảm giác có chút lạnh dọc sống lưng, không hiểu sao, khi vừa rồi đối mặt với đông người vậy, hắn không có cảm giác này. Mà cảm giác này lại ẩn chứa bên trong đám ba mươi người này.
" Bạn chịu khó một chút." âm thanh hắn vừa rứt, hai tay đã nhấc bổng Tâm Nhiên, sau đó hết tốc lực chạy vào ngõ rẽ.
Cái ngã rẽ chỉ rộng chưa tới hai mét, chỉ hai xe có thể lao vào mà thôi. Mặc dù trời đã tối, Thanh Thiện vẫn nhìn rõ ràng, hai xe đầu tiên lao vào ngõ không hề cầm mã tấu. Cảm giác không an toàn càng lúc càng mãnh liệt. Đợi khi chúng đến gần một chút, Thanh Thiện mới phát hiện được trên tay chúng chính là hai quả lựu đạn giống hệt trong ti vi hắn từng xem.
Cơ thể hắn khẽ rùng mình, cái loại này so với súng ống còn đáng sợ hơn, uy lực lại lớn. Chỉ là tốc độ của hắn không thể bằng mô tô, đối phương càng ngày càng sát hắn.
" Liều mạng." trong đầu hắn vừa toát lên ý nghĩ, thân hình liền kìm hãm lại.
" Bạn chạy lên trước một đoạn đi." vừa buông Tâm Nhiên xuống, hắn liền nói. Hắn chính là đánh cuộc, hai người bọn họ không phải là cảm tử, chỉ cần cách mình khoảng cánh vừa đủ, bọn chúng sẽ quăng lựu đạn tới.
Đúng như hắn dự đoán, còn chưa cách hắn ba mươi mét, hai tên liền giật chốt, hai quả lựu đạn cũng được ném về phía hắn. Hai tên kia cũng phanh lại, thân hình nằm dạt xuống đất, đang đợi vụ nổ .
Lựu đạn kể từ khi giật chốt, chỉ sau hai giây sẽ phát nổ động, hoặc nếu va chạm mạnh sẽ trực tiếp phát nổ luôn.
Bất quá, hai quả lựu đạn vừa bay tới, từ hai tay của Thanh Thiện liền vận lực, hai cổ chân khí cực kỳ âm nhu tựa như gió nhẹ đánh tới hai quả lựu đạn, đám chân khí không những làm giảm tốc độ của lựu đạn, kình khí của nó đã hất hai quả lựu đạn trở về phía đối phương.
" Ầm , ầm." hai tiếng nổ vang trong thành phố. Ngay khi khói bụi tan đi, đám người liền nhận thấy, một người đang đứng vững trong vòng màu trắng sữa, đây là ban tối, bọn họ nhìn cực rõ điều trước mắt. Chỉ là bọn chúng ít ai để ý đến lựu đạn nổ còn cách đối phương tới gần hai mươi mét, có nghĩ gần hai tên đồng bọn lao đến trước chỉ mười mét.
Có lẽ trời quá tối, bọn chúng lại chỉ quan sát đối phương, nên hai tên nằm xấp dưới đất đang be bét máu cũng không nhận ra.
Chợt thân hình đang đứng vững trong vòng màu trắng sữa chợt động, thân hình như quỷ mỵ lao tới bọn họ.
" Á, hắn không phải là người, chạy thôi."
Không biết ai đã hô đầu tiên, bọn chúng liền như ong vỡ tổ chạy trốn, nhưng vì trong ngõ chỉ rộng có hai mét, trừ đám vào sau cùng còn ra được bằng xe, đám bên trong đành bỏ xe chạy lấy người.
" Chạy mau, chạy mau."
Thấy đám người đó đã bỏ chạy, hắn nhanh chóng lấy một chiếc xe máy trong đó.
" Bạn nhanh lên xe."
Xe máy phóng nhanh trong ngõ, đi tới đường cái, liền phóng ga chạy. Ngay khi ra nơi có chút ánh sáng, Tâm Nhiên mới để ý tới, lưng của hắn đang đẫm máu.
Sự thật uy lực của hai quả lựu đạn quá lớn, mặc dù cách tới hai mươi mét, hơn nữa Thanh Thiện còn vận toàn thân công lực, thân hình cũng đã kịp nằm xuống. Bất quá một mảnh vỏ đạn cũng phá nát chân khí hắn, đánh trúng lưng, ngay lúc hắn bắt đầu nằm xuống. Còn một vài mảnh yếu hơn, chỉ để lại xé rách áo hắn mà thôi.
" Bạn bị thương rồi kìa." Tâm Nhiên không rõ sao, nước mắt vừa chảy vừa nói.
" Không sao đâu, chỉ thương chút ngoài da mà thôi." Thanh Thiện nói, tay lái vẫn không ngừng tăng ga.
Cảm giác đã ra khỏi thành phố khá xa, hai bên đường chính là vùng đồi núi. Đi mãi mà chẳng có thấy nhà ở, vết thương sau lưng