Thanh Thiện còn đang quan sát nữ nhân kia thì nữ nhân đã tới trước mặt hắn nói:
" Cảm ơn cậu đã cứu Hạnh nhi."
Thanh Thiện thu hồi ánh mắt, sau đó để ý đến cô bé, cô bé chỉ tầm mười bốn, mười lăm, trông rất lanh lợi, ở má trái còn có lúm đồng tiền trông rất đáng yêu, chỉ là vừa mới kinh qua cơn sợ hãi vì thế cô bé hơi chút thần thần, bàn tay vẫn nắm chặt áo tay mẹ mình.
" Hạnh nhi, con mau cảm ơn anh đi, ban nãy may nhờ anh ấy cứu con đó." nữ nhân bên cạnh tiếp tục hướng cô bé bên cạnh nói.
" Em, em ... cảm ơn." cô bé lý nhí nói.
Thanh Thiện bên cạnh khẽ mỉm cười, có thể cứu một cô bé đáng yêu như vậy quả là một việc tốt, võ công có thể giết người cũng có thể cứu người, hắn từng giết người không ít, nay cứu một mạng người cảm giác đúng là rất tốt.
" Không có gì cả, chỉ là cháu may mắn mắc kẹt ở đó nên mới cứu được." Thanh Thiện hướng nữ trung niên nhân nói.
" Không biết mấy cháu có rỗi không, nếu không cô mời mọi người đi ăn."
Thanh Thiện liền nhìn hai người Anh Thy cùng em mình dò hỏi. Buổi trưa Anh Thy còn chưa ăn mà vừa rồi tắm biển lại tiêu hao của nàng khá nhiều sức lực, Thịnh Minh buổi trưa cũng ăn rất ít, hai người liền nhanh chóng đồng ý, bọn họ ở nơi này không quen thuộc, nay có người nguyện ý mời ăn tự nhiên là đi.
...
Tại nơi biên giới phía bắc xa xôi, Bùi Thành cùng vợ mình đang ngồi trong phòng, bên cạnh là mấy vị huynh đệ sinh tử trong đó có cả Lâm Trần, chỉ là ống tay áo bên trái của lão hiện giờ phất phơ. Gần một năm trước vì cứu Bùi Thành một mạng, lão bị sát thủ của Nhật Bản chém mất cánh tay trái. Trong năm người chỉ có người đứng đầu Thi Lập không may chết trên đường chạy trốn.
Bất quá bọn họ hôm nay đã không còn an nguy, mấy tháng trước dưới áp lực của một viên tướng quân cao cấp, phe đối lập liền đình chỉ công kích hướng bọn họ. Bọn họ tụ tập nơi đây chính là vì Tâm Nhiên, từ sáng hôm nay nàng được sư phụ cho dùng Thất diệp tử thảo, dù biết sư phụ nàng tài giỏi nhưng nghe nói một lá Thất diệp tử thảo tăng tiến ba mươi năm công lực, điều này có thể thấy dược lực của nó mãnh liệt đến mức nào.
Bên phòng trong chỉ có Nguyệt Lệ đang ngồi phía sau Tâm Nhiên, Phong Long đứng ngoài căn phòng làm hộ pháp.
Việc dùng linh vật tăng tiến công lực luôn luôn có rủi do, trong quá trình dùng, linh khí của linh vật sẽ bộc phát toàn bộ, do chỉ là linh khí nên nó hoàn toàn không chịu khống chế của con người, vì thế nếu không cẩn thận linh khí sẽ tàn phá kinh mạch của người dùng nó.
Tâm Nhiên không những dùng một lá mà nàng dùng tới hai lá. Tối hai hôm trước Thanh Thiện gọi điện thoại, nàng rất kích động, nếu không có hắn nàng cùng gia đình mình có thể hoàn toàn bị diệt, hơn nữa trên đường lưu lạc hắn còn chiếu cố cho nàng rất nhiều, vì nàng mà gia đình hắn có thể gặp nguy hiểm.
Cuối cùng hắn không chết, nàng cảm giác bầu trời lại trong xanh trở lại, ba lá Thất diệp tử thảo nàng còn muốn đưa cho hắn nhưng hắn lại thác cho nàng tùy tiện dùng. Tâm Nhiên ngay hôm sau định trở lại Hà Nội nhưng Bùi Thành không cho phép, lý do rất đơn giản, bọn họ còn có một kẻ thù khác ở Hà Nội là Hắc Long bang, đương nhiên Thanh Thiện thảm sát Hắc Long bang lúc đó không thể truyền tới tai bọn họ.
Để cha mẹ mình đồng ý Tâm Nhiên đành quyết định dùng Thất diệp tử thảo, biết được thực lực của Thanh Thiện, Tâm Nhiên càng muốn tăng tiến thực lực bản thân. Trong tâm trí của nàng, một ngày nào đó hai người có thể sánh vai chiến đấu.
Ngày hôm qua nàng đã dùng một lá Thất diệp tử thảo, hôm nay chính là lá thứ hai. Cũng may Nguyệt Lệ bên cạnh trợ giúp, từ lần đầu tiên một viên hoàn thuốc đã giúp nàng cải tạo kinh mạch, Nguyệt Lệ chỉ có duy nhất một viên, nó được bào chế từ hơn mười loại linh vật chân quý. Chính vì vậy Tâm Nhiên mới có thể chịu đựng được dược vật của Thất diệp tử thảo.
Ngồi trong phòng, chỉ thấy khuôn mặt nàng lúc xanh lúc đỏ, Nguyệt Lệ ở đằng sau giúp nàng chống lại sự tàn phá của linh khí đánh vào kinh mạch, Tâm Nhiên một đường dẫn linh khí quy tụ nơi đan điền của bản thân. Mồ hôi không ngừng ướt đẫm quần áo nàng, càng lúc đám linh khí càng bị đan điền nàng hấp thu, sau khi quy tụ vào đan điền nó tự động chuyển thành chân khí trong nội thể, chân khí càng lúc càng cường đại, đám linh khí càng yếu bớt.
Ngay khi chút linh khí cuối cùng chuyển hóa thành chân khí, Tâm Nhiên cũng mở mắt, nàng cảm giác so với khi xưa như một trời một vực, tất cả mọi thứ trong phòng đều được nàng quan sát cực kỳ rõ ràng, từng hoa văn trên khung cửa, ngay cả vài con muỗi bay trong phòng nàng cũng quan sát khá rõ ràng, những tiếng vo vo khi nó bay phát ra, tất cả đều được nàng cảm nhận .
" Cảm ơn sư phụ." Tâm Nhiên liền hướng sư phụ nói.
Nguyệt Lệ ở phía sau cũng đã thu tay về, liên tục duy trì bảo hộ cả tiếng đồng hồ, công lực của bà suy giảm không ít, nhưng thấy đồ đệ của mình thành công tăng tiến thực lực, bà cũng vui mừng.
" Đồ đệ tốt, quả không phụ lòng vi sư, sau này còn cần chuyên cần tu luyện hơn, phải biết công lực không phải do mình tu luyện ra rất khó khống chế, nhưng chỉ cần con siêng năng, trong vòng một năm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều." Nguyệt Lệ tươi cười nói.
Tâm Nhiên liền đứng dậy thay bộ quần áo khác, sau đó dìu sư phụ ra ngoài, ở bên ngoài Phong Long vẫn kiên trì đứng gác ở trước cửa, thấy vợ mình đi ra, lão biết bọn họ đã thành công, còn về sắc mặt của Nguyệt Lệ có chút tái thì đều trong suy đoán, chỉ cần một ngày nghỉ ngơi đều khôi phục hoàn hảo.
...
Ở Đà Nẵng, sau khi được hai mẹ con đãi khách, Thanh Thiện biết cô bé tên Phạm Ngọc Hạnh còn mẹ nàng là Vi Thiên Tâm, mặc dù có chút hoài nghi Vi Thiên Tâm nhưng Thanh Thiện cũng không muốn hỏi cụ thể.
Rời khỏi nhà hàng, sau khi đưa hai người liền trở lại Lam Sa môn, Thanh Thiện liền trở lại bãi biển. Tuy vừa rồi chỉ có một tiếng thời gian, nhưng Thanh Thiện có cảm giác trợ giúp hắn hơn mười lần so với ở trên đất liền luyện tập. Hiện tại thực lực của hắn chỉ là đỉnh cấp của tiền kỳ tầng bảy, cón chút xíu nữa có thể đột phá.
Nếu có thể tiến vào trung kỳ tầng bảy cộng thêm Tịch Diệt Long Thương, Thanh Thiện tự tin đánh bại bất kỳ Nghịch Thiên giả cấp ba nào. Đáng tiếc linh khí bên trong Tịch Diệt Long Thương thì dư thừa nhưng kinh mạch của hắn lại còn quá yếu.
Trở lại bãi biển thì nơi đây không có một khách nhân nào dám tắm, vừa rồi còn xuất hiện cá mập có cho bọn họ vài lá gan cũng không dám lúc này tắm tiếp, hơn nữa xung quanh cũng có các bảo an ngăn cản nếu ai xuống tắm, Thanh Thiện chỉ đành tìm chỗ nào hẻo lánh rồi tiến sâu vào lòng biển.
Lần này không phải lo lắng cho Anh Thy cùng Thịnh Minh, Thanh Thiện tâm lý càng thêm thoải mái, cả người càng đi càng xa bờ, hơn nữa nơi đây không có thuyền bè, hắn trực tiếp phi hành nên tốc độ cực nhanh. Cảm giác đã ra xa bờ hơn mười km Thanh Thiện bắt đầu lao xuống biển.
Ở nơi đây đã cách xa đất liền, dưới sâu đáy biển áp lực nước vô cùng lớn, theo dự tính của Thanh Thiện thì đáy biển nơi đây phải thấp hơn so với đất liền ít nhất gần ba trăm mét. Thân thể Thanh Thiện nhanh chóng chống lại áp lực cường đại dưới đáy biển, rút bên mình Tịch Diệt Long Thương, Thanh Thiện bắt đầu luyện tập thương pháp đồng thời chân khí cũng vận chuyển theo đồ hình thứ sáu của Cửu Chuyển Kim Cương Thân .
Nơi đây linh khí so với lúc trước càng thêm nồng đậm, mà pháp quyết của Hư Thiên Quân để lại lại càng bá đạo, cưỡng đoạt thiên địa linh khí khiến nó điên cuồng tụ tập lại nơi đây.
Dưới áp lực nơi đây cơ nhục, xương cốt liên tục phải chống đỡ, bên trong thì chân khí liên tục đánh sâu vào kinh mạch khiến cho toàn thân Thanh Thiện không ngừng run rẩy. Có thể xem đây như một cách tàn phá