" Mời ăn trưa." không hiểu sao Thanh Thiện lúc này chợt nhớ đến nhân vật khá nổi tiếng của Trung Hoa, đó là Hoắc Nguyên Giáp, nghe nói vị đó từng bị đầu độc bằng thuốc độc mãn tính, tuy Thanh Thiện từng vài lần bị độc vật cắn mà không chết, nhưng hắn cũng không cho rằng mình bách độc bất xâm, bất kể cái gì cũng có ngoại lệ, nhất là độc dùng để đối phó với người có thực lực Nghịch Thiên giả.
" Cẩn thận một chút a, dù bọn họ có lòng tốt nhưng đành xin lỗi vậy." nghĩ vậy trong lòng, Thanh Thiện liền nói "Cảm ơn, chỉ là hôm nay tôi đã có việc bận."
" Nếu Thanh Thiện tiên sinh đã bận thì chúng tôi xin phép." nói xong trung niên nhân liền dẫn mấy người rời đi.
" Lợi hại, thực muốn giao đấu với hắn một trận, võ học của mình toàn học từ sách ra, nếu muốn nâng cao chỉ có thực chiến mới bù đắp việc không có sư phụ a." bọn họ vừa đi Thanh Thiện liền lẩm bẩm, cường giả vốn tịch mịch, võ công như Thanh Thiện rất ít có đối thủ, những đối thủ có thể giao đấu với hắn đa phần đều ẩn tu. Tu chân giới của Trung Hoa chỉ nghe nói đến chứ hắn chưa từng gặp người nào, Nghịch Thiên giả hắn chỉ mới gặp qua một người. Nay xuất hiện một người Nhật Bản thực lực tương đương với mình, trong cơ thể chân khí như bị kích động muốn chiến đấu một trận.
Một lần đi xe bus Thanh Thiện đã thấy sợ, vì thế lần này hắn thà đi bộ về nhà còn hơn, dù là đi bộ nhưng so với đi xe bus chỉ sợ còn nhanh hơn, không tự chủ Thanh Thiện chợt bước theo bộ pháp vừa mới nghĩ ra hôm qua, chân khí tự động được kích hoạt, tốc độ của Thanh Thiện lúc chậm lúc nhanh, sau đó so với chạy còn nhanh hơn, người hai bên đường chỉ thoang thoáng thấy thân ảnh của hắn mà thôi.
Tuy đây không phải là thứ gọi như khinh công, nó chỉ đơn thuần là vài bộ pháp di chuyển bước chân, nhưng có nội lực truyền vào, tốc độ của hắn so với xe máy chẳng kém cạnh gì .
" Đáng tiếc đây chỉ là bộ pháp dành cho thương pháp, mình còn chưa có khinh công thân pháp nào lợi hại cả." tuy bộ pháp này càng nhuần nhuyễn thì Long Phá cùng Vô Cực thi triển ra càng uy lực, nhưng đây chỉ là công kích cùng phòng thủ, nếu gặp một đối thủ mạnh hơn rất nhiều, muốn chạy trốn thì phải cần một thứ khinh công khác.
....
Thấm thoát, thời gian đã trôi qua được một tháng, hằng ngày ngoài đi học ra, Thanh Thiện đều chỉ điểm võ học cho cả hai nàng, đến tối lại tu luyện Hư Thiên Quyết, tối nay cũng như vậy, Thanh Thiện cảm giác mình như sắp đột phá trung tầng tầng bảy, chỉ là có một thứ gì đó kìm hãm chân khí bản thân hắn lại khiến sắp đột phá mà cảm giác như xa vời.
Thân hình hắn lơ lửng giữa mặt hồ, từng đạo linh khí không ngừng chuyển hóa thành chân khí trong nội thể, giữa đan điền một viên lấp lánh như ngọc không ngừng xoay chuyển, càng lúc càng nhanh, hơn nữa theo linh cảm của Thanh Thiện dường như viên ngọc đã đến cực hạn của mình, nếu hắn cưỡng ép hấp thu nữa chỉ sợ nó bạo nổ.
Thanh Thiện nửa muốn dừng hấp thu nửa muốn tiếp tục, bởi cảm giác đột phá càng lúc càng mạnh mẽ. Thanh Thiện cuối cùng đánh cuộc, không những dừng lại mà càng thúc đẩy viên ngọc tại đan điền cực lực hấp thu, viên ngọc càng hấp thu càng tỏa ra ánh sáng lưu ly, cả đan điền Thanh Thiện một màu sáng rực rỡ, mà càng hấp thu Thanh Thiện chợt có cảm giác cơn đau kéo đến mãnh liệt.
" Nó sắp vỡ sao?" trong đầu Thanh Thiện một ý nghĩ vừa lóe lên, Thanh Thiện tự nhiên có chút ớn lạnh trong lòng, hắn chợt hối hận vì sao ban nãy mình không ngừng hành động này lại, hắn rõ ràng biết một thứ nếu chứa quá nhiều sẽ bạo nổ, nhưng tốc độ hấp thụ linh khí của viên ngọc đã ngoài tầm kiểm soát của hắn, muốn dừng lại ư? Giờ đã quá muộn.
" Nếu nó vỡ mình sẽ bị phế hết công lực hay sẽ như một trái bom nổ "bùm" đây?" chỉ là ý nghĩ của hắn như vậy có điều viên ngọc màu lưu ly càng lúc càng xoay mạnh chứ chưa bạo nổ như tưởng tượng của hắn, thay vào đó là một cảm giác bị áp bức, một cỗ sợ hãi từ trong đầu chợt bao trùm toàn bộ ý nghĩ của hắn.
" Sợ, tại sao mình có cảm giác sợ hãi như vậy chứ?" toàn thân Thanh Thiện không ngừng run lên, chợt hắn ngẩng đầu lên không trung, bầu trời vẫn đen như mực, nhưng hắn vẫn nhận ra sự khác biệt trong đó, đó là có quá nhiều mây đen đang hội tụ trên đỉnh đầu của hắn.
" Trời sắp mưa ư?" Một tay Thanh Thiện rút ra Tịch Diệt Long Thương, cũng không quá lưu ý đám mây đen, mắt vẫn không ngừng tìm kiếm nguồn sợ hãi vừa cảm ứng được.
" Ngu ngốc, chuẩn bị chống lại Thiên kiếp đi." trong đầu hắn chợt nghe thấy âm thanh của Tử Long đang phẫn nộ nói.
" Thiên kiếp, thiên kiếp cái gì? Chẳng lẽ giống như trong ... mẹ ơi là bị thiên lôi đánh thật sao." một ý nghĩ đáng sợ trong đầu, hắn biết cái gì gọi là Thiên kiếp, bởi tiểu thuyết hắn đọc không ít, cái mà gọi là Thiên kiếp chính là sấm sét đánh xuống người, mà hắn từng đọc báo, bên Mỹ từng tìm cách thu lấy nguồn năng lượng trong sấm sét này, bọn họ tính, nguồn năng lượng chứa đựng bên trong nếu có thể chuyển hóa thành điện năng thì đủ cung cấp điện một năm cho cả một thành phố lớn.
" Thiên kiếp có thể tránh được không, ta không muốn nó đánh trúng người đâu." Thanh Thiện liền trao đổi lại.
" Hừ, Thiên kiếp mà tránh được gọi quái gì là Thiên kiếp, chỉ cần nó cảm ứng được linh khí trong nội thể của ngươi nó sẽ đánh tới nơi đó, còn tốc độ của nó, nếu ngươi thật sự tránh được thì trong khắp thiên hạ này có lẽ không tìm được ai có thể chiến đấu cùng ngươi."
" Vậy nhất định phải tiếp nó sao? Nhưng làm sao để nó đánh vào mà không chết?" lần đầu tiên chống lại Thiên kiếp, với một thanh niên mười chín tuổi chưa từng có sư phụ chỉ dẫn điều này, hắn còn ý thức để hỏi cách chống lại đã là rất kiên cường rồi.
" Tên Hư Thiên Quân đích xác có thể dùng chiêu thức mà ngươi gọi là Vô Cực gì đó để chống lại được, chỉ là với thực lực của ngươi nếu dùng chỉ có đường chết mà thôi, trước hết ngươi tập trung chân khí lên Tịch Diệt Long Thương, sau đó dùng nó để tiếp Thiên kiếp, nếu ngươi có thể trụ lại cuối cùng thì ngươi vượt qua, còn không thì không những thân thể mà linh hồn cũng bị đánh tan."
" Vậy có mấy đạo Thiên kiếp đánh xuống tất cả?"
" Mấy đạo ư? Bình thường lần đầu chỉ có ba đạo, nhưng tại sao ta có cảm giác không đúng, ta nhớ khi xưa ta đột phá Nghịch Thiên giả cấp bốn lên cấp năm mới có Thiên kiếp mà?" âm thanh lại truyền đến Thanh Thiện.
" Đột phá Nghịch Thiên giả cấp năm mới có Thiên kiếp, con mẹ nó, giờ ta mới đột phá lên trung tầng tầng bảy, tính ra thực lực còn kém cả Nghịch Thiên giả cấp ba, tại sao ta đụng phải chứ?"
" Cái đó ta làm sao biết, mỗi lần vượt qua Thiên kiếp thực lực đều sẽ tăng lên cả trăm lần, như Long tộc cùng với yêu thú ngoài thực lực tăng lên còn thêm khả năng hóa hình người nữa."
" Ngươi có thể giúp ta chống lại Thiên kiếp, bù lại sau khi thành công ta sẽ giải thoát ngươi khỏi phong ấn." Thanh Thiện biết thấp nhất là Nghịch Thiên giả năm cấp, mà hắn thực lực may lắm mới đạt tới ba cấp, muốn hắn chống lại khác gì lấy trứng chọi với đá, hắn chỉ còn nước hi vọng vào con rồng từ viễn cổ này mà thôi.
" Ta dù rất muốn ra, đáng tiếc ta không thể trợ giúp, thực lực của ta chỉ đạt tới cấp bốn, nhưng đó không phải điều quan trọng, mà nếu trong khi độ kiếp có người trợ giúp, Thiên kiếp sẽ tự động tăng mạnh lên ứng với cấp bậc của người cao nhất, sau đó công kích cả hai."
Thanh Thiện còn muốn trao đổi với con rồng đó thêm chút nữa, nhưng năng lượng bên trong cơn mây đã vô cùng lớn, hắn thấy cả những tia sét uốn éo bên trong đám mây, chúng tựa như đám độc xà cuộn lại với nhau.
" Ong, ong, ong. Bồng."
Ngay lúc này bên trong đan điền Thanh Thiện, viên ngọc màu lưu ly đang xoay tít chợt vỡ nát ra, Thanh Thiện còn chưa kịp kinh hãi thì từ bên trong viên ngọc đã hình thành một thanh trường thương y hệt như Tịch Diệt Long Thương, có thể xem nó là một mô hình thu nhỏ của Tịch Diệt Long Thương cũng không sai, chân khí đang cuồng bạo tại đan điền như bị ngọn thương nhỏ bé hút lại, chân khí cuồn cuộn không ngừng đổ vào ngọn thương màu trắng sữa, càng đổ vào nhiều bao nhiêu ngọn thương bé càng thêm sáng.
Cho đến khi toàn bộ chân khí trong nội thể đều trút hết vào ngọn thương, ngọn thương mới từ từ ảm đạm xuống, nhưng là chủ của thân thể, Thanh Thiện biết hắn đã đột phá thành công trung tầng tầng