" Thương pháp thiển cận! Tu luyện đại thành cũng còn kém bộ thương pháp khác cả nghìn lần!" phải biết rằng Thất Sát Liên Hoàn thương là thương pháp mà Lê Hoàng tâm đắc nhất, tu luyện suốt mấy chục năm lúc này mới thấy có thành quả, mà theo lời Thanh Thiện, thì lão còn chưa đạt đến đại thành, mà dù đại thành cũng quá thiển cận, hỏi sao lão không thất vọng, lão không phải thấy mất mặt vì người khác chê thương pháp mình thiển cận, lão vẫn cho rằng thương pháp của mình đạt tới trình độ cực cao, nên giờ có chút hụt hẫng.
Bất quá, Lê Hoàng cũng chỉ thoáng như vậy một chút, bởi lão nghe thấy sư phụ mới của mình có ý dạy lão loại thương pháp gấp cả nghìn lần thương pháp Thất Sát Liên Hoàn thương, si mê võ học chính là một ưu điểm của những người luyện võ, uy lực càng lớn càng càng làm võ giả điên cuồng theo đuổi.
Thanh Thiện chợt nhìn mấy người hôm qua hắn trợ giúp trở thành Nghịch Thiên Giả, ngay cả Văn Thành cũng vậy, ánh mắt đều tỏ ra khác với mọi ngày, tựa như việc Lê Hoàng bái hắn làm sư phụ là điều dĩ nhiên vậy.
" He he, chủ nhân, thấy lạ lắm đúng không, bí pháp hôm trước người dùng, đó là pháp quyết của yêu tộc chúng ta, chỉ cần trợ giúp người nào, thì sẽ ảnh hưởng đến linh hồn người đó, khi đó ở sâu tận cùng trong linh hồn đã không thể phản bội người, hơn nữa, chỉ cần người phân phó một tiếng, bọn họ tuyệt đối không nề hà đi làm thay người." lúc này Thanh Thiện chợt nghe âm thanh của Ngưu Yêu truyền tới.
" Ngươi sao không nói sớm?" âm thanh truyền có chút bất mãn của Thanh Thiện, khi xưa nếu Thanh Thiện muốn cùng Ngưu Yêu trao đổi thì phải lấy ra Tịch Diệt Long Thương, nhưng giờ lại không cần phải thế nữa, Ngưu Yêu hắn cô độc mấy ngàn năm, giờ có chủ nhân, hắn liền để một phần linh hồn ở lại trong người Thanh Thiện, vì vậy dạo này hai người thường xuyên trò chuyện, Thanh Thiện thì muốn biết về thời thượng cổ, còn Ngưu Yêu đơn giản là tìm người nói chuyện.
" Chủ nhân, yêu tộc vốn vô cùng nhiều, nếu so với nhân loại còn gấp cả chục lần, số yêu tộc tu luyện so với nhân loại cũng hơn xa, mỗi thế lực đều bồi dưỡng thuộc hạ cho mình, cho nên công pháp này đều được yêu tộc chúng ta thừa nhận, nếu không, yêu tộc nhiều vậy, trong lúc mấu chốt chi chiến, đảm bảo thuộc hạ không thể phản lại được."
Quả đúng như Ngưu Yêu hắn nói, mỗi một thế lực trong yêu tộc đều có công pháp như vậy, tuy có khác chút ít, nhưng hiệu quả đều tương tự, mỗi một yêu hoàng, yêu đế đều dùng bí pháp này trên người thuộc hạ thân tín của mình, như thế mới đảm bảo kẻ bên cạnh không thể phản bội mình, Thanh Thiện lúc trước hỏi Ngưu Yêu, hắn cũng không biết tới điều này, giờ muốn thay đổi đã muộn, mà người hắn không muốn làm như vậy nhất chính là Văn Thành, dù sao Văn Thành cũng là anh trai của Anh Thy, nếu để nàng phát hiện, cho dù hắn không cố ý, chỉ sợ người ngoài không ai cũng thông cảm cho hắn.
" Sư phụ, sư phụ,... "
" Thanh Thiện, "
Mãi mê suy nghĩ, bên cạnh hơn trăm người đều chờ hắn lên tiếng, bọn họ được biết vị thanh niên trẻ tuổi này sẽ thay đổi cuộc đời bọn họ, ban đầu còn nghi ngờ, nhưng giờ bọn họ ánh mắt đều hi vọng nhìn hắn, võ công tăng tiến bất kỳ võ giả nào đều mong ước, huống chi lần này không phải là một chút mà là một bước lên trời, từ võ giả trở thành Nghịch Thiên Giả đó là mong ước cả đời của bất cứ người nào, bởi chỉ một bước ngắn đó thôi, nhưng nó ngăn cản đa số võ giả. Cũng chỉ có Thanh Thiện mới nghĩ đến việc đề thăng nhiều người như vậy trở thành Nghịch Thiên Giả, bởi cho dù có dư thừa chân khí, Nghịch Thiên Giả cũng không trợ giúp thường nhân trở thành ngang hàng bọn họ, mà như thế thiên địa linh khí sẽ phải chia sẻ càng nhiều.
" Em đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy?" Văn Thành bên cạnh hỏi, nếu hắn biết Thanh Thiện lo lắng việc cái công pháp kia khiến ngay cả hắn cũng không thể phản lại Thanh Thiện, thì hắn sẽ nghĩ gì, bất quá, mọi chuyện đã rồi, mà Tam Nhãn Ngưu Yêu lại không có cách hóa giải, Thanh Thiện cũng đành xem như lỡ tay mà thôi.
"Không, chỉ có chút suy nghĩ về chiêu thức mà thôi!"
Những người biết về thực lực của Thanh Thiện không khỏi cảm thán, bọn họ cũng không còn nghi ngờ vì sao một thanh niên còn ít tuổi mà thực lực đạt được như vậy, ngoài thiên phú không ai giống nhau ra, thì một người luôn nghĩ về võ học sẽ thành tựu hơn xa người không vậy. Chỉ là nếu mọi người biết hắn không phải đang suy nghĩ chiêu thức, mà đang lo lắng mọi người biết biết hắn sử dụng bí pháp khiến bọn họ tuy tăng tiến nhưng không thể phản bội lại hắn. Sự thật Thanh Thiện chỉ lo lắng về phía Văn Thành, còn những người khác hắn không để tâm cho lắm, dù sao nếu ở địa vị Văn Thành, hắn cũng lo trong đám thuộc hạ có tay chân của kẻ khác, lúc khẩn cấp sẽ đâm cho hắn một đao sau lưng, nếu có bí pháp như của Thanh Thiện, chắc chắn rằng Văn Thành không ngần ngại dùng trên người thuộc hạ mình.
Trong giới thương nhân hay giới hắc đạo, thứ yêu cầu cao nhất chính là lòng trung thành, mà thứ này cũng là thứ khó lường nhất, bởi không ai biết lòng người nông sâu thế nào cả.
" Được rồi, em hôn mê hai ngày, mẹ em cũng qua đây vài lần, em về để bác yên tâm. Anh đã đặt tiệc để chúc mừng, cũng là để giới thiệu những thuộc hạ đắc lực của anh."
Thanh Thiện giờ mới biết mình đã hôn mê hai ngày đêm, mấy người Văn Thành vì không biết hắn bị gì, nên không dám di chuyển, ngay cả mẹ hắn đến cũng không dám đụng đến hắn, bởi ở cảnh giới như hắn, bệnh tật đã không thể xâm phạm, vì thế hắn nằm ở phòng Anh Thy như vậy cho đến bây giờ, nếu không phải Văn Thành khuyên mẹ hắn, thì bà đã luôn túc trực bên cạnh rồi, chỉ là những người học võ, lúc chưa rõ thương thế, điều tốt nhất là không để ai quấy rầy đến họ.
Ngôi nhà vẫn nồng đậm linh khí, với võ giả chắc chắn không phát hiện, chỉ có Nghịch Thiên Giả mới cảm ứng tới sự tồn tại này, nếu cuộc sống yên ổn, không sầu lo, hắn dám chắc cha mẹ mình ít nhất cũng sống tới gần trăm tuổi, nhưng hắn có thể khiến người khác thành Nghịch Thiên Giả, không lý do gì không trợ giúp người trong gia đình. Cái Thanh Thiện muốn lúc này là trợ giúp mà không phải giống đám người Lê Hoàng, thêm nữa, đám người đó dù sao cũng từng luyện võ, thể trạng, tâm lý dẻo dai, còn cha mẹ hắn lại không được như thế.
" Con còn không vào nhà, thế đã ăn sáng chưa?" mải suy nghĩ, hắn không biết mỗi sáng mẹ hắn đều tưới cây cho đám hoa trước nhà, thấy hắn thất thần đứng trước nhà liền hỏi, nếu là lần đầu tiên hắn hôn mê có lẽ ba mẹ hắn đều lo sốt vó lên, nhưng sau bao lần rời nhà đi rồi bình an trở về, ba mẹ hắn đã cảm thấy hắn đã lớn, đó không còn là đứa con chưa trải đời cần che chở, mà có lẽ hắn sẽ làm nên sự nghiệp gì đó, nhưng dĩ nhiên hai người không thể trợ giúp gì hắn, trừ việc ủng hộ hắn mà thôi.
" Con chưa ăn, anh Văn Thành mời bố mẹ cùng đi ăn tiệc, nhân tiện con vừa tỉnh lại, cũng như giới thiệu mấy người với con. Ba mẹ, chuẩn bị rồi đi cùng con."
" Thanh niên bọn con đi ăn, hai người già chúng ta đi theo làm gì chứ, nhớ đừng gây sự làm phiền đến Văn Thành là được."
Thanh Thiện quan sát thấy ba hắn cũng không có nhà, ba hắn đã xin nghỉ làm từ mấy tháng trước, từ khi ba mẹ hắn chuyển tới đây, một phần khó thích ứng với hàng xóm, bởi xung quanh toàn là nhà giàu có, mặc cảm vẫn ngăn cách. Mà họ hàng nhà hắn một ít đều sống khá xa nơi này, chính vì vậy, ba hắn hay thường xuyên rời nhà đi chơi. Tuổi già, quan trọng nhất là con cái, sau đó chính là họ hàng.
Tạm thời hắn vẫn chưa nghĩ ra cách để giúp ba mẹ mình trở thành Nghịch Thiên Giả, nhưng việc này muốn vội cũng không được, có lẽ chỉ dùng đan dược giúp kinh mạch hai người cứng cáp rồi mới đưa chân khí vào được, đối với việc này hắn không thể làm