Tào Úy Ninh ngớ ra, hỏi: “Hắn… hắn chính là tặc tổ tông Phương Bất Tri?”
Nữ nhân trẻ tuổi gật đầu, chỉ tay trái của thi thể nói: “Ngươi xem, Phương Bất Tri trong truyền thuyết là một nam tử ngoài ba mươi, tay trái dị dạng, nếu không xác định, kỳ thật hắn còn…”
Nàng đỏ ửng mặt, không nói được nữa.
Chu Tử Thư ngắm nghía khuôn mặt và phần cằm nhẵn bóng của thi thể nọ, nói: “Còn nữa, truyền rằng Phương Bất Tri thân có tàn tật, vị cô nương kia nếu không thoải mái có thể ra ngoài trước, hoặc là quay lưng đi, các ngươi cởi quần hắn là biết có phải thần trộm thật hay không.”
Nữ nhân xấu hổ liếc nhìn thanh niên đồng hành một cái, thanh niên ho nhẹ một tiếng nói: “Tiểu Liên, muội ra ngoài trước đi.”
Nữ tử trẻ tuổi quay người ra ngoài cửa đứng chờ, đưa lưng lại.
Nàng vừa quay người, Ôn Khách Hành lập tức thuần thục cởi quần người chết, nhìn bộ vị đặc thù bị đứt một đoạn, hơi suy tư sờ cằm cảm khái: “Đúng thật là hắn, khó trách trộm đồ trên người ta mà ta lại không hề phát giác.”
Sau đó dứt khoát làm đến cùng lột trần toàn thân Phương Bất Tri, chẳng hề khách khí lục lọi tứ xứ, tìm được hà bao của mình trong một đống đồ linh tinh, mở ra kiểm thử, kinh hỉ phát hiện không thiếu một xu, vì thế hết sức thỏa mãn nhét vào ngực, còn không quên thuận miệng khách khí nói: “Tào huynh, ngươi đến xem xem đồ của ngươi có còn không?”
Tào Úy Ninh và thanh niên bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn người này.
Chu Tử Thư lạnh giọng nhắc nhở: “Ôn thiện nhân, người chết làm đầu.” Sau đó mặc kệ ánh mắt khá tán đồng thanh niên xa lạ kia ném đến, lại bổ sung một câu, “Ba lượng bạc ngươi nợ ta giờ có thể trả chưa?”
Ôn Khách Hành vẻ mặt thương tâm: “Ta cũng là của ngươi mà ngươi còn so đo ba lượng bạc?”
Sắc mặt thanh niên xa lạ kia vì thế càng khó coi, Chu Tử Thư đưa tay túm áo Ôn Khách Hành, ném thứ vướng víu này sang bên, ngồi xổm xuống sờ soạng thi thể nọ một lần từ đầu đến chân, nhíu mày cho ra kết luận: “Một chiêu mất mạng, chưởng ấn từ trước ngực xuyên đến sau lưng, hẳn là La sát chưởng.”
Thanh niên xa lạ “a” một tiếng, thất thanh nói: “Ngươi nói là La sát chưởng của Hỉ Tang Quỷ?”
“Chỉ sợ là thế.” Chu Tử Thư gật đầu, nói xong che thi thể, lại bảo với nữ nhân trẻ tuổi ngoài cửa, “Vị cô nương kia có thể vào được rồi.”
Thanh niên xa lạ đánh giá ba người họ một phen, chắp tay nói: “Tại hạ Đặng Khoan, gia sư Cao Sùng, vị này là sư muội Cao Tiểu Liên, hai ta vốn ra ngoài lịch luyện, vài ngày trước được gia sư truyền tin, mới vội vàng về trước Động Đình đại hội, không biết các vị xưng hô thế nào?”
Tào Úy Ninh vội nói: “A, thất kính thất kính, nghe đại danh Đặng thiếu hiệp đã lâu, còn vị cô nương này là nữ nhi của Cao Sùng Cao đại hiệp nhỉ? Tại hạ Thanh Phong kiếm phái Tào Úy Ninh, phụng lệnh chưởng môn tham gia Động Đình đại hội, sư thúc lão nhân gia hẳn ít ngày nữa sẽ đến, trên đường bị vị… vị thần trộm này lấy mất lộ phí, may nhờ vị Chu huynh và Ôn huynh kia trượng nghĩa tương trợ.”
Đặng Khoan nói: “Không biết hai vị anh hùng này là…”
Chu Tử Thư vẫn bảo trì động tác ngồi xổm, nghe vậy quay đầu cười cười với y, nói: “Đâu tính là anh hùng gì? Ta tên Chu Nhứ, chẳng qua là một lãng tử du hiệp đi đâu tính đó, không môn không phái, vị kia…”
Y chỉ Ôn Khách Hành, khéo léo dừng một chút rồi nói tiếp: “Vị Ôn Khách Hành Ôn huynh kia, tuy rằng ra vẻ chính nhân quân tử, kỳ thật là tay lưu manh kinh nghiệm lão đạo…”
Ôn Khách Hành bình tĩnh nói: “A Nhứ, ta chỉ lưu manh với mình ngươi thôi.”
Chu Tử Thư thong thả nói: “Ngươi thật sự quá đề cao tại hạ.”
Hiển nhiên lực chú ý của Cao Tiểu Liên đã hoàn toàn không ở trên thi thể, Đặng Khoan trái lại trấn định, nghe vậy cười cười độ lượng, thái độ cũng không thấp không kiêu, thực có chút dáng vẻ danh môn chính phái, đứng đầu Động Đình, chắp tay nói với hai người: “Hai vị thật là khôi hài, hai vị đã theo Tào huynh đến Động Đình ta, thiết nghĩ cũng là người trong đạo – Chu huynh nói vị thần trộm này cũng chết bởi La sát chưởng của Hỉ Tang Quỷ?”
Y và Cao Tiểu Liên liếc nhìn nhau, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành giả vờ không biết, vẻ mặt ngỡ ngàng. Tào Úy Ninh liền hỏi: “Cũng? Ta nghe nói ngoài Triệu gia trang hình như có người của Quỷ cốc tác loạn, chẳng lẽ là…”
Cao Tiểu Liên nói: “Tào thiếu hiệp có điều không biết, lúc trước Thái Hồ Triệu gia trang truyền đến tin tức, nói Đoạn Kiếm sơn trang Mục Vân Ca làm khách ở Triệu gia trang là chết dưới La sát chưởng, Ác Quỷ chúng Quỷ cốc này, quả nhiên làm nhiều việc ác, còn hống hách như thế.”
Nơi đây không còn xa Động Đình, lộ trình chỉ một ngày, hôm sau là đến được, đã có thể nói là địa bàn của vị Cao đại hiệp kia, không biết cô nương này thật sự vì chính nghĩa mà nghĩa phẫn sục sôi, hay bởi vì có người xông vào địa bàn của cha mình mà không vui.
Dù sao Đặng Khoan và Tào Úy Ninh là theo bản năng gật đầu tán đồng: “Không sai.” “Đúng vậy.”
Năm đó lúc võ lâm đại kết minh, tổng cộng có ba tấm “Sơn Hà lệnh”, người đức cao vọng trọng giữ một, phàm có đại tai đại nạn mới có thể dùng, ba tấm “Sơn Hà lệnh” hợp lại, là có thể tổ chức đại hội anh hùng, mời hào kiệt thiên hạ. Hiện giờ ba tấm “Sơn Hà lệnh” này, một ở trong tay “Thiết Phán Quan” Cao Sùng, một ở Thiếu Lâm tự, còn một tấm nghe nói ở trong tay Trường Minh sơn Cổ tăng đã nhiều năm không hỏi thế sự.
Không ngờ lần này tất cả mục tiêu đều chỉ hướng động loạn của Quỷ cốc, có thể kinh động cả Cổ tăng tu tiên vấn đạo không hỏi việc phàm gian trong truyền thuyết kia.
Đặng Khoan và Tào Úy Ninh thương lượng một chút, lại trưng cầu ý kiến mấy người khác, quyết định phải thuê một cỗ xe ngựa đưa thi thể Phương Bất Tri đến chỗ Cao Sùng ngay trong đêm, để phòng đêm dài lắm mộng.
Tào Úy Ninh và Đặng Khoan khá có duyên phận, cơ hồ nhất kiến như cố, Chu Tử Thư lãnh nhãn bàng quan, cảm thấy Cao Sùng kia nhân phẩm ra sao thì không nói, bản lĩnh giáo dục đồ đệ và nữ
nhi không tồi, Cao Tiểu Liên kia đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng nói chen, nữ hài tử tuổi còn trẻ như vậy mà lời nói cử chỉ lại rất khéo léo, nàng và Cố Tương tuổi tác không chênh lệch lắm nhưng chẳng mảy may ồn ào hay đỏng đảnh, rất có lễ độ.
Ôn Khách Hành bỗng nhiên thở dài cảm khái: “A Tương nhà ta nếu cũng có thể có nhân phẩm như Cao tiểu thư, ta dù chết cũng nhắm mắt.”
Cao Tiểu Liên quay đầu ôn tồn lễ độ cười nói: “Ôn đại ca quá khen.”
Chu Tử Thư cười nhạo một tiếng, thấp giọng nói: “Cao tiểu thư là con gái Cao đại hiệp mà, Cố Tương… kỳ thật cũng là hài tử tốt, chỉ là thượng bất chính hạ tất loạn thôi.”
Ôn Khách Hành nghiêm mặt nói: “A Nhứ, Cao tiểu thư tốt, ta nói một câu sự thật mà thôi, ngươi đừng có ghen tuông đố kỵ…”
Cao Tiểu Liên lập tức hết sức xấu hổ nhìn hai người họ một cái, rảo bước đuổi theo Đặng Khoan và Tào Úy Ninh, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành liền rơi lại phía sau.
Chu Tử Thư khẽ cười một tiếng, hạ giọng nói: “Ôn huynh, tại hạ có một chuyện không rõ – ngươi nói lúc chúng ta vào, vì sao thi thể của Phương Bất Tri kia quần áo không chỉnh? Theo ta được biết, vị Phương huynh kia không phải người mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn đi nghỉ.”
Ôn Khách Hành đưa tay chống cằm, cân nhắc giây lát rồi hỏi: “Ý của ngươi là, Hỉ Tang Quỷ vừa ý Phương Bất Tri kia, muốn quấy rối hắn, gặp phải liều chết chống cự, không được toại nguyện, vì thế nổi giận giết người?”
Nói xong còn lắc lư đầu than thở: “Thật là tự cổ mỹ nhân đa bạc mệnh.”
Chu Tử Thư mặt không biểu cảm nói: “Ôn huynh thật là quá có kiến giải, tại hạ còn tưởng hung thủ kia là vì thứ gì trên người Phương Bất Tri, mới giết người soát thân chứ.”
Ôn Khách Hành sặc giây lát, làm bộ làm tịch gật đầu: “Cũng có chút đạo lý.”
Quay đầu thấy Chu Tử Thư đang nhìn mình với ý tứ sâu xa. Chỉ nghe Chu Tử Thư hỏi: “Trên người Ôn huynh hôm ấy trừ mất hà bao thì còn mất thứ gì khác?”
Ôn Khách Hành nhìn thẳng vào mắt y, thành thật nói: “Có, tiền bạc trong hà bao đều còn nhưng Lưu Ly giáp lại không thấy đâu.”
Trên mặt Chu Tử Thư dần không còn nụ cười, đôi mắt ấy lạnh lẽo đen kịt như bị nước đá xối qua, nhưng Ôn Khách Hành tựa như hoàn toàn không biết, vẫn nói cười bình thường.
Hồi lâu, Chu Tử Thư mới thấp giọng nói: “Ôn thiện nhân, ngươi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ngươi mà chết, nên nói thế nào đây?”
Ôn Khách Hành im lặng, đúng lúc này đằng trước Tào Úy Ninh và Đặng Khoan nhắc tới chuyện Chu Tử Thư dường như bị bệnh, Đặng Khoan mới tính quay đầu hỏi y đêm khuya đi đường có chịu được không, có cần thuê thêm một chiếc xe ngựa, lại thấy bầu không khí giữa hai người này có chút dị thường.
Trên mặt Ôn Khách Hành không còn nụ cười, trong mắt Chu Tử Thư dường như có vẻ gì đó không nói rõ được. Đặng Khoan lấy làm lạ, mới định hỏi thì thấy Ôn Khách Hành hình như bỗng nhiên bật cười, ra tay như điện nắm cằm Chu Tử Thư, cúi đầu hôn nghiến lấy.
Thế là Đặng Khoan trợn mắt há mồm đứng một hồi, dù sao cũng là phong phạm đại gia, một lúc lâu mới gượng gạo quay đầu đi, cố ra vẻ trấn định nói với Cao Tiểu Liên và Tào Úy Ninh cũng đang sững người: “Đã… đã như vậy, bốn người chúng ta cứ đi trước một bước, đi trước một bước…”
Đáng tiếc vừa thiếu chú ý thì ngay cả nhân số cũng đếm sai mất.
Cho đến khi ba người bỏ chạy xa tít chẳng dám quay đầu, Chu Tử Thư mới giãy khỏi sự kiềm chế của Ôn Khách Hành, nện một quyền ngay bụng y, sắc mặt lạnh lùng: “Ôn huynh, trò đùa này không buồn cười chút nào.”
Ôn Khách Hành cong lưng ôm bụng, trên mặt vẫn còn ý cười làm lòng người thoáng không thoải mái, thấp giọng nói: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân vì ta mà chết? A Nhứ, ngươi nghĩ sai rồi nhỉ?”
Chu Tử Thư lạnh lùng nhìn y chằm chằm.
Ôn Khách Hành chậm rãi đứng thẳng dậy, trên đại lộ nửa đêm tĩnh mịch, y thấp giọng nói như thở than: “Trong Lưu Ly giáp, khả năng có võ công tuyệt thế, khả năng có bảo vật địch quốc, ai mà không muốn?”
Y im tiếng cong cong khóe miệng, khóe mắt lại không có nét cười: “Phương Bất Tri kia là hạng cẩu đạo gà gáy, làm việc toàn bằng tư dục bản thân, phàm thứ coi trọng ngay cả tiền cứu mạng của người ta cũng chẳng ngó ngàng ra tay lấy ngay, hắn không muốn? Hỉ Tang Quỷ kia, làm nhiều việc ác, bị bức bất đắc dĩ phải vào Quỷ cốc, nhiều năm qua sống cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ, hắn không muốn? Ngươi không muốn sao? Ngươi miệng nói tích đức hành thiện, chẳng ngoài sợ xuống suối vàng có mười tám tầng địa ngục chờ thẩm những chuyện thẹn với lòng mà ngươi làm kiếp trước kiếp này, ta hỏi ngươi, nếu có thứ như vậy, cho ngươi từ đây thiên hạ vô địch, không sợ nửa đêm canh ba quỷ gõ cửa, ngươi không muốn sao?”
Chu Tử Thư lắc đầu cực chậm, giễu cợt: “Ta vốn không sợ nửa đêm canh ba quỷ gõ cửa.”
Nói xong quay người rảo bước đi ngay chẳng nhìn y một lần.
Ôn Khách Hành nét mặt tối tăm không rõ nhìn chằm chằm bóng lưng y một hồi, bỗng nhiên lại cười rộbảo: “Chu thánh nhân, mùi rượu hoa quế, thật là không tồi.”
Chu Tử Thư muốn làm bộ không nghe thấy, nhưng vẫn không nhịn được giơ tay áo, ra sức lau miệng, lòng mắng: Ôn Khách Hành, bà mẹ ngươi!