Thiên Nhai Khách

Hận muộn


trước sau

Diệp Bạch Y hơi nhíu mày, khuôn mặt ấy còn giống giả hơn Chu Tử Thư, như thể đã cứng đờ rất lâu rồi, vô luận làm ra biểu cảm nhỏ nhặt cỡ nào đều có vẻ vừa phí sức vừa cổ quái, y mở miệng hỏi: “Là ngươi? Ngươi lại là ai?”

Ôn Khách Hành cười lạnh hỏi ngược: “Ngươi không tự báo gia môn trước, lại đi hỏi ta là ai? Cổ tăng dạy đệ tử như vậy sao?”

Chu Tử Thư mượn sức Ôn Khách Hành, chẳng dễ dàng gì đứng vững, ho khan vài tiếng, chỉ cảm thấy cổ họng rát bỏng, quay mặt phun ra một búng máu.

Ôn Khách Hành liếc thấy, sắc mặt hơi xấu đi, trầm giọng mắng: “Chu Nhứ, ngươi cũng là đồ ngốc hả, chẳng biết hắn là ai đã đứng đơ ra như cánh cửa để hắn tùy tiện sờ mó?”

Ta còn chưa sờ đâu – y nhìn quét Diệp Bạch Y đứng bên một cái, lại nuốt câu này xuống.

Chu Tử Thư bị Diệp Bạch Y khuấy tán loạn nội tức toàn thân một hồi, vội vàng áp chế chân khí, nào có thời gian nghe Ôn Khách Hành nói nhảm, trong lúc bận trăm điều, dở chết dở sống liếc y một cái.

Diệp Bạch Y lại hỏi: “Ngươi công phu rất không kém, là đệ tử của ai? Có quan hệ gì với tiểu tử này?”

Ôn Khách Hành lúc này mới cảm giác được chỗ kỳ quái trong giọng nói của y, Diệp Bạch Y nói từng chữ chậm rì rì như một lão đầu tử, nhưng phối với khuôn mặt và biểu cảm kia, khiến người ta vừa tích hỏa, đồng thời lại cảm thấy có chút quỷ dị.

Ôn Khách Hành vốn không phải người không biết nông sâu, vừa nãy chẳng qua nhất thời xúc động, lúc này trong lòng trái lại có chút nghi ngờ.

Còn chưa đợi y trả lời, Chu Tử Thư đã giơ tay áo lau sạch máu trên khóe miệng, nhẹ giọng hỏi: “Cổ tăng tiền bối có ý tứ gì đây?”

Diệp Bạch Y thản nhiên nói: “Xem thương thế của ngươi còn cứu được hay không.” Y dừng một chút rồi lại nói, “Ta đã bao giờ nói ta là Cổ tăng? Ngươi đừng tự cho là thông minh.”

Ôn Khách Hành sớm biết Chu Tử Thư bị nội thương, vì thế cũng không kinh ngạc, chỉ là sau khi nghe được nửa câu liền sửng sốt một chút – Chu Tử Thư đoán y là Cổ tăng, Diệp Bạch Y mặc dù phủ nhận nhưng nhắc tới hai chữ “Cổ tăng” không có chút kính ý nào, cứ như là người đồng lứa vậy.

Ôn Khách Hành không nhịn được lại quét khuôn mặt Diệp Bạch Y chẳng có mảy may nếp nhăn một vòng từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ, lão này là quái thai gì đây?

Diệp Bạch Y nói với Chu Tử Thư: “Thượng bất chính hạ tất loạn, ta biết họ Tần cũng chẳng dạy ra được hạng người tốt lành gì làm đồ đệ, nhưng nếu ngươi không biết căn nguyên của người này, ta khuyên ngươi bớt qua lại với hắn đi, hắn còn không ra gì hơn cả ngươi.”

Ôn Khách Hành cảm thấy thùng cơm này quả thực sinh ra đã xung khắc với mình, thấy y là cảm thấy ngực ngột ngạt, liền buột miệng nói: “Không biết căn nguyên? Lão quỷ, ngươi chưa nghe nói cái gì gọi là bạch thủ như tân, khuynh cái như cố hả? Cậy già lên mặt thì thôi, ngươi quản trời quản đất, còn muốn quản cả tiểu tiện đánh rắm hay sao?”

Diệp Bạch Y lại chẳng phải kẻ tốt tính, khẽ quở một tiếng”Tiểu tử muốn chết.” rồi lập tức bổ đến một chưởng.

Chu Tử Thư cảm thấy trước mắt nội tức hỗn loạn, không thích hợp chen vào cuộc ẩu đả đầu đường của hai kẻ không tôn già không yêu trẻ này, vì thế thập phần thức thời lui lại vài bước, phi thân lên đầu tường ngồi xếp bằng, vừa điều tức vừa xem hai tên này đánh nhau.

Thời điểm tất cả đều vì Quỷ cốc và Lưu Ly giáp mà lòng người hoảng sợ đêm không thể ngủ, không một ai biết trong ngõ nhỏ vắng vẻ này đã trình diễn sự kiện hai đại cao thủ ẩu đả trăm năm khó gặp. Diệp Bạch Y phủ nhận mình là Cổ tăng, Chu Tử Thư cũng không rõ lắm với việc y rốt cuộc là người thế nào, chỉ cảm thấy người này võ công cao quả thực bình sinh hiếm thấy, dù thật là bản thân Cổ tăng cũng khó tin.

Mà Ôn Khách Hành lại vẫn có thể không lộ dấu hiệu bị thua, Chu Tử Thư nhìn kỹ, phát hiện võ công chiêu số của y không hề tương đồng với Thánh Thủ Ôn Như Ngọc – không, phải nói là cho dù Ôn Như Ngọc cũng từng là giang hồ danh túc nhưng vẫn tuyệt không thể so sánh với người con này.

Ba chiêu hôm ấy Ôn Khách Hành dạy cho tiểu thiếu niên Trương Thành Lĩnh đều biến hóa từ kiếm pháp của Ôn Như Ngọc, cảm giác bình hòa trung chính, lộ ra sự thẳng thắn vô tư.

Nhưng trước mắt, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy người này một chiêu một thức đều tàn nhẫn phi thường, y lại không nhìn ra được là công phu của môn nào phái nào, thật sự là mới nghe lần đầu, mới thấy lần đầu, chỗ quỷ quyệt có vài phần giống Cố Tương song còn cao minh hơn Cố Tương nhiều lắm. Dù sao tuyệt không phải tập thừa tự bất cứ người nào trong phụ mẫu hiệp lữ… Chu Tử Thư hơi nheo mắt, trong lòng bắt đầu có phỏng đoán ẩn ẩn.

Đồng thời, y lại hơi dở khóc dở cười, trong giang hồ y không thể nói ra lai lịch, tổng cộng chẳng được mấy, thế nhưng tất cả đã tề tựu vào buổi tối hôm nay.

Lúc này, Chu Tử Thư bất chợt cảm thấy có giọt nước từ trên trời rơi xuống, gió giống như càng lạnh hơn, sau khi mấy giọt mưa rơi xuống, mưa bụi bỗng nhiên dày đặc, một cơn mưa đêm cứ thế lặng lẽ mà đến.

Chu Tử Thư hơi kéo chặt ngoại bào, hai chân duỗi thẳng, từ đầu tường lủng lẳng xuống, cao giọng nói với hai người đang đánh nhau: “Ta nói Diệp tiền bối, Ôn huynh, trời cũng mưa rồi, lạnh quá, chúng ta nên tan rồi chứ?”

– Giọng điệu ấy quả thực hệt như đang xem xiếc khỉ chứ chẳng giống đang xem hai đại cao thủ tuyệt đỉnh so chiêu.

Diệp Bạch Y hừ một tiếng, thân thể phút chốc bạt lui ba trượng, khi hạ đất thoáng chỉnh lại vạt áo hơi rối, tay áo phiêu di xuất trần kia bị Ôn Khách Hành xé một góc – Chu Tử Thư cảm thấy Ôn Khách Hành bởi vì sở thích không đáng nói với người ngoài của bản thân mà mắc tật xấu đặc biệt thích xé tay áo người khác, chừng như hận không thể khiến toàn thiên hạ đều đoạn tụ.

Ôn Khách Hành chật vật hơn một chút, y ôm ngực lui về một bước, chỉ cảm thấy ngũ tạng dường như đều bị chấn động một phen, phun ra một búng máu, vừa rồi bị chưởng phong của đối phương quét đến, xương sườn ẩn ẩn đau, cũng chẳng biết xương sườn huynh có còn kiện toàn.

Diệp Bạch Y lặng lẽ nhìn quét Ôn Khách Hành, nói: “Ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, vừa rồi nếu không ngừng, trong vòng mười chiêu, ta chắc chắn có thể lấy mạng ngươi.”

Ôn Khách Hành hơi còng vai, đứng đó lạnh lùng nhìn Diệp Bạch Y.

Chu Tử Thư đành thở dài nói: “Diệp tiền bối, ông thân là tiền bối cao nhân, hà tất đuổi tận giết tuyệt tiểu bối?” – mau mau quay về núi thẳm rừng già kia mà trồng
hoa nuôi chim đi, tội gì luẩn quẩn trong lòng rồi chạy tít đến Động Đình kiếm chuyện phá người?

Ai ngờ câu này giống như đã nhắc tỉnh Ôn Khách Hành, người này nhớ ăn không nhớ đòn tiếp tục lải nhải: “Lão già ngươi đã là hoa vàng ngày mai, nếu ngươi có thể sống đến lúc đó, trong vòng mười năm, ta chắc chắn có thể lấy mạng ngươi.”

Diệp Bạch Y như là nghe được trò gì buồn cười lắm, thoáng sửng sốt, lập tức lại cười rộ lên, khuôn mặt như Bồ Tát đá kia mỉm cười còn kinh tâm động phách, lần này cười to, Chu Tử Thư quả thực lo lắng ngũ quan cứng đờ ấy sẽ bị biểu cảm quá kịch liệt này bẻ ra.

Chỉ nghe Diệp Bạch Y nói: “Lấy mạng ta? Hay, hay lắm – năm mươi năm rồi, còn chưa từng có ai dám nói thế này với ta, ta sẽ chờ ngươi đến lấy mạng.”

Y nói xong chực đi, rồi lại giống như sực nhớ ra điều gì, quay đầu hơi suy tư nhìn Chu Tử Thư, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Thương của ngươi, ta không có biện pháp.”

Chu Tử Thư thần sắc bất động, trong lòng hơi buồn cười, cảm thấy giọng điệu nói chuyện của Diệp Bạch Y, thật sự quá coi trọng mình, liền nói: “Tiền bối cũng vị tất không gì không làm được, không ai trông chờ ông có biện pháp.”

Diệp Bạch Y lắc đầu nói: “Kinh mạch của ngươi đã chết khô, tựa như một gốc cây già nát rễ, dù trừ đi độc vật trên người cũng chẳng ăn thua gì, ngược lại bởi vì không có lực cản, nội lực sẽ làm đứt kinh mạch đã héo khô, thật sự phải đi gặp Diêm vương.”

Ôn Khách Hành cả người chấn động, khó lòng tin tưởng quay đầu nhìn Chu Tử Thư – người nọ vẫn lủng lẳng chân ngồi trên đầu tường, hết sức khoan thai tự đắc, mưa lơ thơ rơi lên người, mái tóc đen ướt đẫm, như là phiếm ánh sáng ảm đạm, nếu không phải ngày ấy trong địa huyệt từng thấy y ra tay, quả thực chẳng nhìn ra đó là một người bị thương.

Chu Tử Thư cười vang nói: “Thế ta chẳng phải là tất chết không nghi?”

Diệp Bạch Y thẳng thắn gật đầu.

Chu Tử Thư nhìn y, bỗng nhiên cảm thấy Diệp Bạch Y này đại khái thật sự ở trong núi quá lâu, trừ thùng cơm thì còn hơi thiếu đầu óc, liền thở dài nói: “Tiền bối, ông tội gì mắng lừa ngốc ngay trước mặt hòa thượng? Ta đâu từng đắc tội với ông, thôi đừng bảo ta lặp đi lặp lại việc này nữa, nào phải tin tức gì tốt.”

Diệp Bạch Y yên lặng nhìn y một hồi, bỗng nhiên không nói câu nào, quay người đi mất.

Chu Tử Thư vốn hoài nghi y gọi mình ra có việc khác, nhưng xem chừng quá nửa là lão hồ đồ này sau khi đánh một trận đã quên sạch sẽ chính sự. Y cũng chẳng đi nhắc nhở, từ trên đầu tường nhảy xuống.

Lại thấy Ôn Khách Hành vẫn dùng ánh mắt không thể nói rõ nhìn y, liền gọi: “Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Bị thương hay là…”

Lời còn lại mất âm, bởi vì Ôn Khách Hành bỗng nhiên đến gần, dùng bàn tay lạnh băng xoa nhẹ mặt y.

Nước mưa từ trên mặt Ôn Khách Hành chảy xuống, bốn phía tĩnh lặng chỉ còn tiếng nước tí tách. Mặt y không biểu cảm, mái tóc bù xù bết trên khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đen sẫm ấy khiến Chu Tử Thư nhớ tới dáng vẻ của y khi từ trên tửu lâu hờ hững nhìn quét qua trong lần gặp gỡ đầu tiên.

Chỉ nghe Ôn Khách Hành nói: “Lúc ta còn nhỏ, mẹ bắt ta đọc sách, cha bắt ta tập võ, trong cái thôn chúng ta ở, tất cả hài tử đều ở bên ngoài trộm gà bắt chó leo cây vào nhà, chỉ có mình ta ở trong viện đọc sách luyện kiếm, nhất định phải đợi đến khi trời sắp tối, mới có thể ra ngoài thả lỏng một hồi, mỗi lần ta vừa cao hứng bừng bừng gia nhập trò chơi thì cha mẹ lũ trẻ khác đã gọi chúng về ăn cơm.”

Chu Tử Thư cảm thấy động tác này rất kỳ quặc, liền muốn nghiêng đầu né tránh, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt hơi mù mờ ấy của Ôn Khách Hành, nước mưa dồn trên lông mi, y nhanh chóng chớp mắt, nước mưa kia liền xuôi theo hai má chảy xuống cằm, cho người ta một ảo giác rằng y đang rơi nước mắt.

“Ta khi đó đặc biệt hận cha mẹ, liền giận dỗi họ, cha nói với ta, ‘trẻ trung không cố gắng, về già chỉ bi thương’, chờ trưởng thành lại muốn dụng công thì đã muộn. Ta nghĩ, chờ trưởng thành lại muốn trộm trứng bắn bi thì cũng muộn rồi.”

Ôn Khách Hành dừng lại, ngậm hai chữ “muộn rồi” trong miệng, lặp lại một lần, như là khắc ý nhấm nháp loại đắng chát ấy, sau đó ôm cổ Chu Tử Thư, như một đại hài tử thân thể phát dục quá mức mà lòng vẫn ấu trĩ, đầy ủy khuất ôm lấy y.

Chu Tử Thư thở dài, nỗi khổ của hai chữ “muộn rồi”, trong cuộc đời y đâu phải chưa từng nếm trải quá nhiều lần?

Sau đó Ôn Khách Hành buông y ra, hỏi: “Thương của ngươi không chữa được?”

Chu Tử Thư cười cười tự giễu, lắc đầu.

Ôn Khách Hành trầm mặc một lát, lại hỏi: “Còn… Còn mấy năm?”

Chu Tử Thư tính thử, nói: “Chỉ hai ba năm này.”

Ôn Khách Hành cười rộ, Chu Tử Thư cảm thấy y cười dáng vẻ có chút bất thường, liền không nhịn được phải hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Ôn Khách Hành lắc đầu, lui một bước, kế đó lại lui một bước nữa, nói: “Ta cả đời này, lúc muốn khoái khoái hoạt hoạt mà chơi thì không thể khoái hoạt, chờ lớn lên một chút muốn theo cha mẹ tập văn học võ lại không còn ai dạy, ngươi nói… chẳng phải là quá sức không hợp thời? May là…”

Y thôi cười, quay người bỏ đi, để lại Chu Tử Thư mù tịt không hiểu nguyên do.

May là, ta còn chưa đặc biệt thích ngươi…

Mưa lạnh biết thu, ngô đồng chết già, một đêm khổ hàn khi chăn mỏng, mấy phiên thế đạo phí hoài… cũng chẳng qua một tiếng “hận gặp muộn”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện