Trương Thành Lĩnh cảm thấy xây xẩm, đại khái là độc của bọ cạp kia đã bắt đầu phát tác, bên tai như có sấm rền, âm thanh xung quanh đều như cách một lớp sa, nghe thấy lại hơi không giống thật.
Gã quay sang phương hướng tên bắn đến, liền trông thấy hai nam nhân.
Nam nhân tay cầm tiểu nỗ kia một tập trường bào xanh đen, tay áo dài nhanh nhẹn, đai lưng to bằng bàn tay buộc bên hông, bên cạnh giắt cây tiêu bạch ngọc. Như vậy vừa không giống người giang hồ cũng không giống người đọc sách, mà như một sĩ tộc công khanh sống trong nhung lụa. Đôi mắt y giống như hoa đào, thoạt nhìn hơi hàm chứa ý tứ tựa cười mà không, song cẩn thận nhìn thì thấy ánh mắt hướng đến Độc Hạt cuối cùng lại hơi lạnh lẽo.
Trương Thành Lĩnh mơ mơ hồ hồ nghĩ, người này… thật là người đẹp nhất gã từng gặp.
Bên cạnh y còn có một nam nhân khác vận hắc y, một con chồn nhỏ ngồi xổm trên vai, gương mặt thoạt nhìn lạnh như băng.
Tử sĩ Độc Hạt kia như là hơi do dự, sau đó bổ đến người cầm cung nỏ như tên rời cung, Trương Thành Lĩnh chỉ cảm thấy một luồng gió lãnh lệ lướt qua tai, còn chưa hiểu được xảy ra chuyện gì thì Độc Hạt nọ đã thành một con bọ cạp chết.
Nam nhân hắc y vừa rồi còn thấy cách một khoảng chớp mắt đã đến bên cạnh, khom lưng cầm bàn tay đang chảy máu của gã, đưa tay điểm mấy huyệt đạo, sau đó nhét một viên thuốc vào miệng gã bảo: “Nuốt xuống đi, là độc bọ cạp.”
Trương Thành Lĩnh không lo được gì khác, chỉ cố sức kéo áo y nói: “Cố… Tương… tỷ… cầu ngài cứu…”
Âm thanh gã phí hết toàn lực nói ra, đến bên miệng đều biến thành mơ hồ, làm khó cho nam nhân mặc trường bào bên cạnh kia ngây ra một thoáng, lại vẫn hiểu được, liền ôn nhu hỏi: “Ngươi bảo chúng ta giúp ngươi đi cứu người? Ở đâu?”
Trương Thành Lĩnh vươn một ngón tay chỉ phương hướng đã đến, miệng vẫn nói: “Cố… tỷ tỷ… các ngài cứu… tỷ, cứu… cứu…”
Hắc y nhân ngẩng đầu nhìn đồng bạn một cái, chỉ nghe nam nhân trường bào kia bảo: “Còn không mau đi.”
Hắc y nhân xách chú chồn nhỏ trên vai xuống ném vào lòng y nói: “Ngươi cẩn thận, ta sẽ trở về ngay lập tức.”
Sau đó quay người thoáng cái đã không thấy đâu. Trương Thành Lĩnh nhìn chằm chằm phương hướng bóng dáng y biến mất, quả thực trông mòn con mắt, nam nhân trường bào kia đỡ gã ngồi thẳng dậy, phân phó: “Nhắm mắt, ngưng thần, đừng nghĩ ngợi lung tung, giữ được cái mạng nhỏ trước rồi hẵng cân nhắc chuyện khác.”
Trương Thành Lĩnh biết mình lo lắng nữa cũng vô ích, liền theo lời nhắm mắt, tiểu điêu kia từ trong lòng nam nhân chui ra, co tròn lại, nghe nghe ngửi ngửi khắp người gã, trong không khí thoảng mùi máu tươi nhàn nhạt, còn có một chút mùi hương xông trên quần áo cực nhẹ, Trương Thành Lĩnh ngay trong mùi hương như vậy, dần dần mất đi ý thức.
Chờ gã tỉnh lại thì trời đã hoàn toàn tối đen, cảm giác tê lặng trên người Trương Thành Lĩnh đã cùng độc bọ cạp đồng thời rút đi, gã lúc này mới chậm chạp bò dậy, nhất thời hơi ngỡ ngàng, không nhớ nổi mình là thế nào, chỉ nghe thiếu nữ bên cạnh kêu lên: “A, ngươi tỉnh rồi!”
Trương Thành Lĩnh vui mừng khôn xiết quay đầu lại, thấy Cố Tương tuy rằng trông hơi thảm hại nhưng tốt xấu vẫn râu đuôi đầy đủ, vết thương trên người cũng xử lý tốt, đang ngồi sưởi ấm bên cạnh một đống lửa. Lúc này một bàn tay đầy nốt chai vươn qua, ngón tay để lên mạch môn của Trương Thành Lĩnh, bắt một hồi mới buông ra nói: “Độc giải rồi.”
Bắt mạch cho gã chính là nam nhân hắc y kia, thấy Trương Thành Lĩnh dùng ánh mắt tò mò nhìn qua cũng không để ý, chỉ gật đầu rồi dựa một gốc cây ngồi thẳng như bút, khuôn mặt ngũ quan thâm thúy trông từ bên cạnh lại tựa như khắc bằng đá. Trương Thành Lĩnh phát hiện ánh mắt Cố Tương nhìn về phía nam nhân này lại đầy sự kính sợ, giống như ngay cả phương thức nói chuyện hô to gọi nhỏ từ khi sinh ra cũng khắc chế đôi chút.
Liền vụng về nói: “Đa tạ… Đa tạ ân cứu mạng của hai vị đại hiệp.”
Hắc y nhân kia nghe thế chỉ gật đầu với biên độ nhỏ nhất, miệng nói: “Không cần.” Rồi chẳng nhìn gã nữa, quay đầu trông một phương hướng khác.
Trương Thành Lĩnh nhìn theo ánh mắt y, thấy nam nhân trường bào ban ngày cầm cung nỏ kia đang ôm một bó củi đi tới, hắc y nhân mới định đứng dậy, Cố Tương đã hớn hở chạy trước đón bó củi, miệng nói: “Thất gia ngài ngồi đi, những việc này để ta làm là được, ngài cần gì phải tự mình lao động? Vốn ta cũng là làm nha đầu cho người ta…”
“Thất gia” trong miệng nàng nghe vậy cười cong cong đôi mắt hoa đào, mặc Cố Tương đón lấy bó củi, bản thân ngồi xuống bên cạnh nam nhân hắc y kia, hắc y nhân kia không biết lấy từ đâu ra một cái lò sưởi tay hết sức khéo léo, thông thạo nhét vào tay y, lại nhẹ nhàng gỡ chiếc lá khô dính trên ống tay áo y, chẳng biết có phải là ảo giác của Trương Thành Lĩnh hay không mà gã chỉ cảm thấy hắc y nhân nọ dường như trong khoảnh khắc đã từ một tảng đá tử khí nặng nề biến thành một người có máu có thịt, ngay cả ánh mắt cũng ấm áp.
Hai người này trò chuyện không nhiều, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân đều thấp thoáng có sự thân mật ăn ý không thể nói ra.
Thất gia nhìn Trương Thành Lĩnh hỏi: “Ngươi khá hơn chưa?”
Âm thanh nói chuyện không cao nhưng cực dễ nghe, chẳng biết vì sao mà Trương Thành Lĩnh bỗng nhiên đỏ mặt cúi đầu, yên lặng gật đầu, lại không nhịn được lén ngước mắt, muốn nhìn y thêm một hồi – nữ nhân ngày ấy nhìn thấy trong tửu lâu cũng cực đẹp, nhưng Trương Thành Lĩnh thình lình cảm thấy, so với người này, mặt nữ nhân kia tưởng như là họa bì vẽ trên giấy, có vẻ vừa giả tạo vừa yếu ớt.
Thất gia lại hỏi: “Ngươi họ gì? Những người đó…”
Chưa đợi Trương Thành Lĩnh phản ứng lại, Cố Tương bên kia đang thêm củi vào đống lửa liền nói ngay: “Gã là huynh đệ ta, tự nhiên cũng họ Cố rồi, hai ta vốn là làm việc vặt trong nhà cho chủ nhân, ta làm nha đầu gã làm tiểu tư, ai biết nhà chủ nhân gặp nạn, cũng chẳng biết là người nơi nào, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt cả đám làm hạ nhân chúng ta, thật là thất đức, tương lai sinh con nhất định không có *, may nhờ hai vị…”
Hắc y nam nhân ngẩng đầu nhìn quét nàng một cái, Cố Tương liền không nói được nữa, chỉ mở đôi mắt to dáo dác nhìn đông ngó tây.
Nàng nói hươu nói vượn, Thất gia cũng không hề chấp nhặt, vẫn vui vẻ hòa nhã nói tiếp: “Các ngươi đều bị thương, vốn nên dẫn đi khách điếm, chỉ là tiểu cô nương này nói trong thành có người truy sát, không an toàn, đành ủy khuất ở đây một đêm, sáng sớm ngày mai lại tính toán, hai ngươi có nơi khác để đi không?”
Giọng nói ấy nhẹ nhàng ôn nhu, không nhanh không chậm, như là dụ hai hài tử
rất nhỏ, Trương Thành Lĩnh nghe thế, bỗng nhiên ủy khuất, thầm nghĩ còn nơi nào để đi đây? Cha đã sớm chết, cả nhà cũng đều chết hết rồi, trước mắt bất kể người tốt hay là người xấu đều muốn bắt gã, gã tựa như chim sợ cành cong, bay đến mức sắp gãy cánh, nhưng thế giới rộng lớn, lại chẳng tìm được một nơi dừng chân, vành mắt liền đỏ hoe, buồn bã không nói gì.
Cố Tương lại ngẫm nghĩ một chút mới nói: “Chủ nhân nhà ta và sư phụ tiểu tử này vốn phải hội hợp với chúng ta, không ngờ bỗng nhiên chui ra một đống người truy sát, lần này sợ quá chạy bừa, cũng chẳng biết họ có tìm được chúng ta không…”
Trương Thành Lĩnh nhớ tới Tào Úy Ninh, liền tự cho là thông minh bổ sung: “Còn có Tào đại ca, bị mấy quái nhân bắt đi rồi.”
Cố Tương lập tức lấy mắt làm đao ném qua, cảnh cáo tên ngốc Trương Thành Lĩnh đừng nói lung tung, ai ngờ Trương Thành Lĩnh ở đó vừa mù tịt vừa đau buồn, không thể tiếp thu được, liền nghe Thất gia truy hỏi: “Quái nhân như thế nào?”
Trương Thành Lĩnh thành thật nói: “Một tên lùn và một kẻ khổng lồ, còn có một đôi lão công công và lão bà bà ăn mặc lòe loẹt.”
Cố Tương trợn mắt, quả thực hận không thể một lần nữa đánh ngất Trương Thành Lĩnh.
Thất gia lại dường như không hề quen thuộc với người trong võ lâm, chỉ sửng sốt hỏi: “Đó là ai?”
Chỉ nghe nam nhân hắc y bên cạnh nói: “Địa Công Phong Hiểu Phong cùng Cao Sơn Nô, lòe loẹt… đại khái là đụng phải Đào Hồng bà và Liễu Lục công.”
Ánh mắt y như điện bắn về phía Trương Thành Lĩnh, lạnh giọng nói: “Tuy đều không tốt lành gì, nhưng cũng tự phụ thân phận, sẽ tuyệt không chung chạ với Độc Hạt, tại sao phải truy sát các ngươi?”
Trương Thành Lĩnh bị ánh mắt y quét qua, quả thực cảm thấy như một tảng đá lạnh băng đè ngay ngực, lập tức nghẹn lại.
Thất gia lại cười nói: “Tiểu độc vật, đừng hù dọa tiểu hài tử.” Hắc y nhân nọ nghe vậy, thực sự hiền lành cúi mắt, như lão tăng ngồi thiền, không để ý tới bọn Trương Thành Lĩnh nữa.
Ánh mắt Thất gia dừng một chút trên Cố Tương đang lo sợ bất an, sau đó chuyển sang Trương Thành Lĩnh, đột nhiên hỏi: “Tiểu hài tử, ta hỏi ngươi, sư phụ ngươi có phải họ Chu không?”
Cố Tương sợ Trương Thành Lĩnh lại nói ra điều gì, vội nhanh mồm nhanh miệng nói tranh: “Sai rồi, sư phụ gã không họ ‘Chúc’, họ ‘Thang’, là một lão đầu tử vừa đáng khinh vừa háo sắc!”
Ai ngờ chiến hữu Trương Thành Lĩnh như heo kia cau mày nhìn qua, nghiêm nghị nói với nàng: “Sư phụ ta không phải lão đầu tử vừa đáng khinh vừa háo sắc, tỷ nói bậy!”
Cố Tương mười ngón rục rịch, muốn bóp chết gã cho rồi.
Thất gia lại lắc đầu cười thành tiếng: “Đâu ra một tiểu cô nương cổ linh tinh quái như vậy? Được rồi, chúng ta không phải người xấu đâu, tính ra thì Chu sư phụ nhà ngươi còn là một hảo bằng hữu của ta trong quá khứ đấy.”
Cố Tương nhãn châu xoay tròn hỏi: “Vậy ngài nói xem, sư phụ gã tên gì, dáng vẻ ra sao?”
Thất gia nói: “Sư phụ gã họ Chu, tên…”
Y bỗng dừng một chút, đôi mắt hoa đào nheo lại, cân nhắc giây lát, trong lòng thầm nghĩ, Chu Tử Thư người nọ quen giấu đầu lòi đuôi, tất nhiên sẽ không dùng tên thật, thế sẽ hóa thành cái gì đây?
Đưa mắt thấy Cố Tương đang mở đôi mắt to nhìn y không chớp, lòng thầm buồn cười, chẳng ngờ bị một tiểu cô nương hỏi không đáp được, song trong đầu chợt lóe linh quang, buột miệng nói ngay: “Tên là Chu Nhứ, đúng không? Nhứ trong ‘thân tự phù vân, tâm như phi nhứ’, còn có một huynh đệ tên là Chu Vân. Ngoại hình thế nào… Ta cũng không biết y hiện giờ là bộ dáng gì nữa, y quen dịch dung, nhưng thủy chung không có tiến bộ gì, cũng chẳng qua là một hán tử sắc mặt vàng vọt hình dáng đáng khinh nhỉ?”
Y không rõ Chu Tử Thư sẽ dùng tên giả là “Chu Vân” hay “Chu Nhứ”, thầm nghĩ với tính tình người nọ, chẳng qua chỉ mấy cái tên như vậy, liền nửa thật nửa giả thuận miệng bịa chuyện một phen.
Cố Tương thật sự bị y dọa, bán tín bán nghi nói: “Ồ? Chu Nhứ còn có huynh đệ sao?”
Nàng biết Chu Tử Thư thời gian dài như vậy, cho dù từng nghe Ôn Khách Hành nói y khả năng là nhân vật cao cấp trong Thiên Song, cũng cảm thấy y thần thần bí bí. Từ nơi nào mà đến, lại từ nơi nào mà đi, xuất thân môn phái này kia nhất loạt không biết, lại chưa từng nghe nói y còn có một huynh đệ.
Suy nghĩ lại đổi hướng, hai người trước mắt này, người lam y nọ khó mà nói, nhưng nam nhân hắc y kia thật sự là cao thủ bình sinh hiếm thấy, dù chủ nhân ở đây cũng chẳng qua sàn sàn nhau, muốn hại nàng và Trương Thành Lĩnh quả thực dễ dàng như bóp chết hai con sâu, thật sự không cần thiết lừa gạt, trong lòng liền tin thật.
Thất gia thấy đã hù được hai tiểu quỷ này, liền cúi mắt nhìn đống lửa bập bùng, cười im tiếng.
Vì thế ngày hôm sau Cố Tương dẫn Trương Thành Lĩnh đi theo hai nam nhân này, cẩn thận né tránh tai mắt người khác, Thất gia đưa họ đến một ngân trang, chưởng quầy kia cùng một đương gia mặt như cục bột mì phía sau lập tức ra đón, tất cung tất kính xưng hô “chủ tử” và “Đại vu”.
Thất gia thu xếp cho họ, lại cầm bánh ăn chung với hai người, ngồi ngay bên cạnh, khá hưng trí đánh cờ với hắc y nam tử nọ, cứ thế tiêu phí thời gian, đến buổi trưa, đại đương gia của ngân trang kia bỗng nhiên tiến vào nói với Thất gia: “Đã tìm được Chu công tử, y đến đây rồi.”
Thất gia liền ném quân cờ đứng dậy, cười tủm tỉm thu đôi tay trắng ngần về trong tay áo, phân phó: “Nhân sinh một trong tứ đại hạnh sự là tha hương gặp cố tri, Bình An, còn không mau mời y vào.”