Thiên Nhai Khách

Sơn cư


trước sau

Ôn Khách Hành đến cuối cùng cũng không thể gỡ thi thể Long Tước khỏi chiếc giường xuyên cột sắt to kia, đành phải đốt cả giường, giết người lại phóng hỏa, đem thiện hạnh tội ác chồng chất này tiến hành đến cùng.

Trương Thành Lĩnh đứng ở nơi không xa, nhìn khói lửa bốc lên, bỗng nhiên cay mũi, không hiểu sao mà cảm thấy buồn đau. Lúc này một bàn tay đặt trên vai gã, Trương Thành Lĩnh tầm mắt mông lung ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Chu Tử Thư hai mắt ánh hỏa quang, không biết là bi hay hỉ, cũng không biết là nói với gã hay độc thoại: “Khóc cái gì, con người ta đâu thể nào không chết?”

Đây là giang hồ, có người đại tiếu, cuồng ẩm, vạn dặm non sông hoành hành vô kỵ, lui tới vô tung, có người im lặng ở nơi dấu chân hiếm thấy này đi đến cuối, chỉ có mấy người xa lạ tự ôm tâm sự như vậy, chẳng nói gì mà tiễn ông ta lên con đường Hoàng Tuyền lạnh lẽo vắng lặng kia. Mỗi một ngày, đều có thiếu niên vì gần giấc mộng của mình thêm một bước mà mừng rỡ như điên, mỗi một ngày, cũng đều có người chết đi.

Ba người ở lại Khôi Lỗi sơn trang, Ôn Khách Hành tìm được một tảng đá lớn, dựng đứng phía trước gian tù thất nhỏ vách tường đều bị hun đen kia, trước khắc một dòng ngày tháng “Năm Bính Thìn, mùng tám tháng chạp”, nói là phải chậm rãi viết đến đầu xuân sang năm.

Chu Tử Thư cười nhạo một tiếng chẳng thèm bình luận, Trương Thành Lĩnh nghe thế lại ẩn ẩn vui mừng – gã một ngày trước còn cảm thấy ở đây cơ quan trùng trùng, không đâu không quỷ dị, hiện tại lại cảm thấy nơi này giống như thế ngoại đào nguyên, chẳng cần liều mạng với ai, cũng chẳng cần bị ai đuổi chạy trối chết, mỗi ngày chính là luyện công ngây người bị sư phụ mắng… mắng thì cứ mắng đi, dù sao sư phụ đâu thể thật sự chặt đầu gã xuống làm bô, nợ nhiều không lo, răn nhiều da dày, chính là chân lý đệ nhất cổ kim.

Bên cạnh tù thất còn có mấy gian phòng, một số là khách phòng, một số như là của hạ nhân, có điều lâu năm không ai ở, đổ nát chẳng ra làm sao, Trương Thành Lĩnh để biểu đạt hiếu tâm đã bận bịu thu dọn một lần – tuy rằng vẫn rất khó coi nhưng mấy người đều quen màn trời chiếu đất cho nên cũng đành tạm bợ như vậy.

Ban đêm, khi Chu Tử Thư mới nằm xuống mơ mơ màng màng muốn ngủ, liền nghe thấy cửa phòng “két” một tiếng mở ra, gió lạnhvừa lùa vào, người nọ lại nhanh chóng đóng cửa, Chu Tử Thư khoảnh khắc ấy lập tức tỉnh táo, quả thực hết cả buồn ngủ, nhưng không biết vì sao lại không mở mắt, giống như hoàn toàn chẳng thèm để ý.

Ôn Khách Hành ôm chăn, cười vừa đê tiện vừa dâm đãng, đứng ở bên giường y nói: “Phòng ta thật sự không cách nào ở được, xó nhà còn có người gỗ đầu toàn mạng nhện trông hệt như tiểu quỷ, nằm trên giường vừa mở mắt là trừng nhau với nó…”

Chu Tử Thư nhắm mắt ngắt lời y: “Ngươi có thể quay nó đi.”

Ôn Khách Hành buông chăn trong tay xuống bảo: “Ta không có hứng thú với mông rối, ngươi dời vào trong một chút, dành cho ta một chỗ.”

Chu Tử Thư không nói gì, giả chết.

Ôn Khách Hành dạy dỗ: “A Nhứ, làm người phải có lòng cảm thông, ngươi luôn miệng nói phải tích đức hành thiện, hai ta đồng sinh cộng tử chàng chàng thiếp thiếp thời gian dài như vậy mà ngay cả nửa giường cũng chẳng chịu chia, có thích hợp không?”

Chu Tử Thư mở mắt liếc y một cái nói: “Vừa rồi thấy không thích hợp, hiện tại thấy rất thích hợp…”

Y chợt dừng lại – bởi vì Ôn Khách Hành quyết định hành động nhanh như tâm động, tự mình động thủ đưa tay xuyên qua dưới chân vai y, nâng cả người y lên dịch vào ba thước, lúc này mới hớn hở ngồi phịch xuống, cưu chiếm thước sào mà nằm dài.

Cuối cùng còn phát ra một tiếng thở dài vừa lòng thỏa ý.

Giường này vốn không nhỏ, nhưng y vừa chen lên, lập tức khiến người ta cảm thấy quả thực ngay cả trở mình cũng khó, Chu Tử Thư toàn thân cứng đờ không dễ phát hiện, miễn cưỡng làm như không việc gì mà trở mình đưa lưng về phía y, nhét mình vào trong chăn, giống như không chờ kịp muốn ngủ, song tích tắc trở mình liền mở mắt, chỉ cảm thấy chẳng sao nhắm nổi.

Ôn Khách Hành dường như cảm thấy giường y thoải mái vô cùng, ba hồi trở mình, ba hồi cựa quậy, hệt như một con khỉ gãi đầu gãi tai, nhưng nơi này chỉ lớn bằng ấy, đối phương đánh rắm cũng chỉ hận
không khiến ván giường chấn động một hồi, mỗi một động tác của y Chu Tử Thư đều cảm giác được, cảm thấy trong lòng bỗng nhiên nôn nóng, hận không thể đá y xuống.

Một lát sau, Ôn Khách Hành rốt cuộc yên tĩnh, Chu Tử Thư ép mình nhắm mắt, ý đồ xem nhẹ người phía sau, lại nghe Ôn Khách Hành đột nhiên nói: “A Nhứ…”

Chu Tử Thư chẳng thèm để ý, sau đó y nghe thấy tiếng tóc và gối cọ nhau, đoán là người nọ quay đầu nhìn bóng lưng y, vừa nghĩ đến điều này, Chu Tử Thư bỗng nhiên cảm thấy lưng khó chịu như thể có sâu bò, Ôn Khách Hành dừng một chút, phát hiện Chu Tử Thư không có xu hướng muốn tiếp lời, liền thò bàn tay An Lộc Sơn*, nhẹ nhàng khoác lên eo Chu Tử Thư, lại nhỏ giọng gọi: “A Nhứ…”

Chu Tử Thư lập tức dựng thẳng lông tơ, giận dữ quay người mắng: “Ngươi có ngủ không? Không ngủ thì cút về phòng mình lảm nhảm với con người gỗ kia!”

Ôn Khách Hành một tay gối đầu, nghiêng mặt nhìn y, đúng lý hợp tình nói: “Ta ở đây mà ngươi chẳng nói hai lời ngủ mất tiêu, ngươi không biết ta ôm ý đồ xấu với ngươi sao?”

Chu Tử Thư thầm nghĩ tên này vô liêm sỉ quả thực đã đến nông nỗi trước kia không có mai sau cũng không, thật sự chẳng nghĩ ra phải nói gì với y, vuốt chó của Ôn Khách Hành để trên eo nhìn như đàng hoàng không hề động đậy, đầu ngón tay lại cọ cọ tại chỗ, Chu Tử Thư theo bản năng muốn đánh văng tay y, nhưng vừa thấy Ôn Khách Hành trưng ra dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi thì lại đổi ý, vẫn nằm xuống, rất có xu hướng cứ thế ngủ chết, ném ra một câu: “Ngươi cứ tự tiện.”

Liền vô cùng có định lực mà nằm ngay đơ.

Ôn Khách Hành lại sờ soạng một hồi, thấy y quả nhiên không hổ là cao thủ thế gian ít có, định lực đầy đủ, cũng ở phía sau y cười cười không tiếng rồi nhẹ nhàng nhắm mắt.

Mãi đến nửa đêm, Ôn Khách Hành bỗng nhiên cảm thấy người bên cạnh hơi co rúm cực nhẹ, lập tức tỉnh giấc, biết đã đến nửa đêm.

Có lẽ là trời lạnh chăn khó giữ ấm, ngủ một hồi hai người liền lăn đến một chỗ, Chu Tử Thư hơi cong lưng, thoạt nhìn như là dựa vào lòng người kia, Chu Tử Thư mỗi ngày sau nửa đêm tất không ngủ được, đã sớm thành quen, chỉ là mở mắt nghe thấy hô hấp của người bên cạnh, mới nhớ ở bên còn có một người như vậy, bản thân cũng hơi xấu hổ, muốn né tránh không dấu vết, hai tầng nội thương trên người lại khiến y chẳng còn sức, đành phải cắn răng chịu đựng.

Ôn Khách Hành nhướng mày, tay siết chặt, hơi nhổm người, một bàn tay đỡ trên hậu tâm y, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, đau à?”

Chu Tử Thư không nói gì, chỉ bất giác cong lưng càng dữ hơn, ngón tay nắm chặt đệm chăn – mỗi ngày chỉ một lần nửa đêm luân phiên này lợi hại nhất, gắng qua là có thể tự mình điều tức, dễ chịu đôi chút.

Y nhắm mắt lại, trong mùa đông giá rét mà thái dương rướm mồ hôi, tận lực để hô hấp yên bình, nhưng dù như thế thì Ôn Khách Hành vẫn nghe ra hô hấp của y hơi run rẩy bất ổn.

Liền yên lặng ôm cả vai lưng Chu Tử Thư qua, tay kia thì ôm eo y, để đầu y tựa vào ngực mình, như ôm một đứa trẻ gặp ác mộng, nhẹ nhàng vỗ về lưng y.

Chu Tử Thư hiếm khi ngoan ngoãn thuận theo.

Khoảnh khắc ấy họ đều tỉnh, lại đều lặng yên, đêm dài chưa hết lướt qua cửa sổ, thời gian và đau đớn đều dường như dài lâu vô cùng, dài lâu đến… như nhất định bắt người ta khắc cốt minh tâm.

Chu Tử Thư đầu óc hơi đờ đẫn nghĩ ban ngày phá hoại nhau, ban đêm lại thế này, giống như nương tựa lẫn nhau, chẳng phải là vô thường sao?



*Xuất từ điển cố An Lộc Sơn sờ ngực Dương quý phi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện