Thái Hồ Triệu Kính, nhân xưng Thu Sơn kiếm khách, chính là danh hiệp một thời.
Khi chưa đến Thái Hồ, Chu Tử Thư vẫn có chút chờ mong được chính mắt gặp một lần võ lâm danh túc chỉ nghe kỳ danh chưa kịp nhìn chân dung này, đặc biệt là khi y nghe nói, độc tử của Hoa Sơn chưởng môn, thiếu hiệp Vu Thiên Kiệt, trang chủ Đoạn Kiếm sơn trang Mục Vân Ca, Độc Mục hiệp Tưởng Triệt mấy người cũng ở Triệu gia.
Thân phận, bối cảnh của những người này, Chu Tử Thư đều thuộc như lòng bàn tay – vì phòng dùng võ phạm húy, Thiên Song có một kho riêng, phàm là người đếm được tên trên chốn giang hồ trong vòng gần năm mươi năm, các sự kiện lớn nhỏ trong đời đều được ghi lại toàn bộ.
Tỷ như Chu Tử Thư biết, Thu Sơn kiếm khách Triệu Kính hành hiệp trượng nghĩa kia lúc trẻ từng bị trục xuất khỏi gia môn, cho nên khốn cùng chán nản, để kiếm tiền thưởng, từng làm việc không khác lắm với Mị Âm Tần Tùng, sau hai mươi bảy tuổi mới sửa về tên thật là Triệu Kính, lấy độc nữ của Thái Hồ Phùng gia, bám váy phát tài, còn bí mật truy sát những người biết rõ quá khứ của mình, Triệu gia bấy giờ mới lại nhận về.
Tỷ như thiếu hiệp Vu Thiên Kiệt trước mắt phú thịnh danh nhất kia, nghe nói từng qua lại với một cô nương Nga Mi, sau đó bội tình bạc nghĩa, khiến cô nương nọ tự sát trong phòng cùng thai nhi ba tháng – đương nhiên, vị cô nương kia tình sâu ý nặng, thủy chung không khai gian phu là ai.
Chu Tử Thư quá biết những người này là hạng thế nào, vì thế càng thêm hứng thú, vả lại không chịu được Trương Thành Lĩnh năn nỉ, liền theo gã ở lại Triệu gia một đêm.
Triệu Kính bất kể từng làm gì, trước mắt thật sự có chút phong phạm đại hiệp, không mảy may bởi vì Chu Tử Thư một bước ba lần nghiêng, toàn thân rách rưới mà coi nhẹ, ông ta dù sao cũng có chút kiến thức, vừa nghe qua Trương Thành Lĩnh khóc kể là biết sự gian khổ dọc đường, vì thế tự nhiên sinh lòng nghi ngờ với lai lịch của Chu Tử Thư.
Hôm ấy sau khi an bài phòng cho hai người, tắm rửa thay quần áo, cơm no rượu say, Triệu Kính liền gọi Trương Thành Lĩnh vào thư phòng, nghe gã nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trương Thành Lĩnh là một đứa trẻ, lại chẳng dễ dàng được gặp thân nhân, tự nhiên có gì nói đó, rất nhiều chuyện gã chưa hiểu rõ hết, Triệu Kính nghe mà kinh hồn bạt vía, cân nhắc hồi lâu, không nhịn được hỏi: “Vị… Vị Chu đại hiệp kia, là nhân vật như thế nào, căn nguyên con có biết không?”
Trương Thành Lĩnh thành thật đem chuyện phát sinh trong miếu hoang hôm ấy thuật lại một lần.
Triệu Kính nheo mắt vuốt râu, lại an ủi vài câu, mới bảo Trương Thành Lĩnh đi nghỉ ngơi.
Chẳng qua hơn mười ngày ở chung, Chu Tử Thư đã có chút hiểu biết đứa trẻ Trương Thành Lĩnh này, biết gã tuy được nuông chiều từ bé, hơi không nên thân, nhưng cũng là hài tử ngoan, bụng dạ không tồi, cũng có thể chịu khổ, cho dù hơi khờ. Đoán bị cáo già Triệu Kính kia gọi đi nói chuyện, chỉ dăm ba câu là có thể bán sạch mình – mà bản thân gã chắc còn chưa ý thức được.
Trong lòng âm thầm cười – Chu Nhứ cũng vậy, Chu Tử Thư cũng vậy, những năm gần đây đều ẩn hình. Hoặc giả có kẻ kiến thức rộng rãi, nhân mạch rộng khắp ẩn ẩn biết có một nhóm người tên là “Thiên Song”, nhưng tuyệt không biết thủ lĩnh Thiên Song là ai.
Dù là “Chu đại nhân”, cũng chẳng qua là một võ tướng con con trên danh nghĩa, phụ trách quản lý đại nội thị vệ, trong mắt các đại nhân vật đó, là một nhân vật đáng nịnh bợ nhưng không cần để mắt.
Quả nhiên, bắt đầu từ sáng sớm hôm sau, Chu Tử Thư chợt thành món bánh thơm nhất nóng sốt mới ra lò của Thái Hồ Triệu gia, không đi ra khỏi tiểu viện mình ở, khách liền nối đuôi không dứt.
Y bất đắc dĩ, chỉ đành làm việc buôn bán nghênh đến tiễn đi-
A, Triệu đại hiệp, cửu ngưỡng cửu ngưỡng, được thấy chân dung tam sinh hữu hạnh, trăm nghe không bằng một thấy… Tại hạ sư thừa nơi nào? Khụ, vô danh tiểu tốt mà thôi, đâu đáng nhắc đến.
A, Tiền đại hiệp, cửu ngưỡng cửu ngưỡng, được thấy chân dung tam sinh hữu hạnh, trăm nghe không bằng một thấy… Tại hạ xuất thân? Tại hạ một tên ăn mày, có gì mà xuất với không xuất thân, không không không, không phải Cái Bang, đâu trèo cao được với Cái Bang? Vô danh tiểu tốt thôi…
A, Tôn đại hiệp, cửu ngưỡng cửu ngưỡng, được thấy chân dung tam sinh hữu hạnh, trăm nghe không bằng một thấy… Ngài chưa từng nghe nói cũng là phải, vô danh tiểu tốt thôi, không đáng nhắc đến.
A, Lý đại hiệp, cửu ngưỡng cửu ngưỡng, được thấy chân dung tam sinh hữu hạnh, trăm nghe không bằng một thấy… Không không, tại hạ và vị Lý đại hiệp kia không có tư giao gì, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi, môn phái? Chưa từng có, chẳng qua là kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến.
Đến chập tối, Chu Tử Thư đã cười đơ cả mặt, xoa nắn hồi lâu mới nắn được về, y sâu sắc cảm thấy còn tiếp tục như vậy thì chỉ sợ phải trúng gió mất thôi, bèn tính toán rời khỏi.
Trình độ chấp nhất trên nghe ngóng việc riêng của người ta, giang hồ đại hiệp kỳ thật cực kỳ giống với bà tám ngoài chợ, chỉ hận không thể gọt bớt đầu chui vào kẽ cửa nhà người ta, chớp hỏa nhãn kim tinh, nhất định phải nhìn thấu ngươi là yêu nghiệt phương nào khoác da người.
Vị kia nói ta là bát đại môn phái xuất thân, ai ai ai là sư phụ ta, thế là vị nọ có thể đáp, a, cửu ngưỡng cửu ngưỡng, sư thúc tại hạ và tôn sư hồi đó giao tình không tồi, coi như có quan hệ.
Bằng không thì không phải tộc loại của ta, nhân phẩm thế nào còn cần chờ trường kỳ khảo sát.
Giữa đêm khuya, ánh trăng lưỡi liềm, Chu Tử Thư phút chốc mở mắt, y đi ngủ từ khi trời chưa tối, lúc này Thất khiếu tam thu đinh mới bắt đầu phát tác, không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu, chút đau đớn này cũng chẳng để ý lắm.
Y đứng dậy, do dự một chút, cảm thấy không cáo mà biệt có hơi vô lễ, liền để lại hai tờ giấy, một cho Trương Thành Lĩnh, nói: non xanh còn đó nước biếc chảy dài. Viết xong cảm thấy rất đắc ý, phát hiện mình ngày càng có phong phạm của người giang hồ, sau đó trải thêm một tờ khác, lưu lại một câu cho Triệu Kính: được khoản đãi, đa tạ.
Đặt dưới ấm trà rồi nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà.
Trên nóc nhà một con ly miêu nhỏ đang yên lặng
đi trên mái ngói, nó chỉ cảm thấy trước mắt có cái bóng lướt qua, cảnh giác dừng bước, trừng to mắt đánh giá bốn phía một phen, nhưng chẳng thấy gì cả, liền khá hoang mang nghiêng đầu, chạy đến phương hướng nhà bếp.
Chu Tử Thư lặng lẽ rời khỏi Triệu gia sơn trang, tự cho là chưa kinh động một ai, nào ngờ trong khu rừng nhỏ ngoài Triệu gia trang chưa đến một dặm, có một người đã chờ y nơi đó như sớm đoán được.
Chu Tử Thư vừa nhìn thấy thì đầu lập tức to lên gấp đôi, chỉ thấy Ôn Khách Hành cười tít mắt chắp tay nói: “Ồ, Chu huynh, thật là khéo, xem ra hai ta duyên phận không kém, mấy lần gặp gỡ dưới trăng, có thể nói là tâm linh tương thông.”
Chu Tử Thư cũng cười tít mắt nói: “Đúng là khéo, Ôn huynh.”
Lòng nói – khéo cái con quỷ, đồ ôn thần.
Y nghiêng đầu, lại không thấy Cố Tương, liền cười hỏi: “Sao không thấy Cố cô nương?”
Ôn Khách Hành cực kỳ trực tiếp nói: “Nha đầu đó vướng chân vướng tay, cước trình cũng chậm, đi theo vướng víu, ta chỉ sợ không gặp được các hạ vị… đại nhân vật xuất quỷ nhập thần này.”
Nụ cười trên mặt khựng lại, Chu Tử Thư nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành hồi lâu mới nói: “Kẻ bất tài tại hạ nếu cũng là đại nhân vật, thế Trường Minh sơn Cổ tăng, Nam Hải Quan Âm điện Độc vương, Thanh Trúc lĩnh Quỷ chủ phải tính thế nào đây?”
Ôn Khách Hành ý tứ sâu xa nhìn y một cái mà nói: “Cổ tăng không hỏi thế sự, chỉ cầu tu tiên, Độc vương nghe đâu đã nhập giang hồ, hình tích khó tìm, Quỷ chủ thì chưa từng gặp, chỉ biết là thứ giấu đầu lòi đuôi… có tính là người hay không còn chờ nói sau.”
Sau đó hai người tự ôm ý xấu nhìn nhau cười.
Chu Tử Thư lúc này mới dẫn đầu dời mắt, nói: “Chu mỗ chẳng qua là người qua đường, các vị hà tất đều nhìn chằm chằm không buông?”
Ôn Khách Hành lại giống như ban ngày du xuân ngẫu nhiên gặp một lão hữu, thập phần nhàn nhã chậm chạp nói: “Đã như vậy, Thái Hồ phong cảnh nổi tiếng xa gần, sao Chu huynh không ở Triệu gia thêm một thời gian, hà tất vội lên đường như thế?”
Chu Tử Thư nói: “Phong cảnh Thái Hồ tại hạ đã lĩnh hội một phần, không làm phiền nữa, chỉ sợ Triệu đại hiệp phiền toái không ít, Chu mỗ chỉ là một tiểu nhân vật, nào có bao nhiêu bổn sự, cũng đâu có uyên nguyên gì với Triệu đại hiệp, chẳng qua là tình nghĩa hai đồng bạc, không đáng theo họ đồng sinh cộng tử.”
Y dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Hộ tống Trương tiểu thiếu gia, chẳng qua tích đức hành thiện mà thôi, sau trăm tuổi gặp Diêm vương, bớt nỗi khổ lột da rút gân, thế là đủ rồi.”
“Tích đức hành thiện.” Ôn Khách Hành lặp lại một lần, khá tán đồng gật đầu: “Không tồi, Chu huynh thật là người cùng chung chí hướng với ta, mà cùng chung chí hướng với Ôn mỗ luôn là mỹ nhân, bởi vậy có thể thấy…”
Chu Tử Thư vừa nghe y nói “bởi vậy có thể thấy”, liền cảm thấy một dây thần kinh trên huyệt thái dương thình thịch nảy lồi ra ngoài, mới định mở miệng cắt lời, bỗng nhiên ở nơi xa tít trong khu rừng phía sau Ôn Khách Hành truyền đến một tiếng kêu thảm.
Hai người đồng thời dừng một chút.
Sau đó Ôn Khách Hành chỉ đằng sau hỏi: “Ngươi xem, người cùng chung chí hướng, cơ hội tích đức hành thiện lại đến rồi.”
Chu Tử Thư do dự một chút, rốt cuộc vẫn bay vút về phương hướng thanh âm truyền đến, một mặt bất đắc dĩ nói: “Ôn huynh, tật mắt chính là đại sự, sớm tìm một đại phu mới là đúng lẽ.”
Ôn Khách Hành theo sát phía sau, khinh công của Chu Tử Thư cơ hồ đã đến mức đạp tuyết không dấu, song người này lại như thể không mất sức mà bảo trì khoảng cách chừng ba thước với y. Người bình thường lúc này thông thường không nói chuyện, để ngừa chân khí lọt ra, y lại chẳng chút để ý tiếp một câu: “Phải, Chu huynh nói có lý lắm, nếu có cơ hội, nhất định phải bái phỏng mấy danh y, trị liệu đàng hoàng, tuổi còn chưa cao mà mắt đã ngày càng không tốt, đến bây giờ cũng chưa thể nhìn ra sơ hở trên mặt Chu huynh, hổ thẹn hổ thẹn.”
Chu Tử Thư cực kỳ muốn cho y khỏi dùng đôi “mắt ngày càng không tốt” kia nữa.
Ngẫm lại thì biết mình không biết người, với lý trí và khả năng tự khống chế của tiền nhiệm thủ lĩnh Thiên Song, là sẽ tuyệt không làm chuyện chẳng ra sao như thế này.
Hai người đi cực nhanh, nháy mắt đã vào sâu trong rừng rậm, sau đó liền thấy một thi thể.
Người nọ mặc y phục dạ hành, mặt nạ trên mặt đã rơi sang bên, hai mắt mở to, dáng chết cực kỳ dữ tợn. Chu Tử Thư xa xa thoáng nhìn đã thấy người này hết sức quen mắt, thế là cúi xuống cẩn thận quan sát, không nhịn được nhíu mày nói: “Đây không phải là… vị trang chủ Đoạn Kiếm sơn trang Mục đại hiệp kia sao?”
Ban ngày còn ở trong phòng y nói nhảm cả nửa canh giờ, không ngờ buổi tối cùng y làm cú mèo, còn bất hạnh biến thành một con cú chết.
Ôn Khách Hành cũng tiến đến, khá hưng trí cọ cằm hỏi: “Đêm trăng, y phục dạ hành, lẽ nào…”
Chu Tử Thư quay đầu chuẩn bị nghe cao luận của y.
Chỉ nghe Ôn Khách Hành cao luận rằng: “Mục trang chủ này, là ra hái hoa?”
Chu Tử Thư mặt không biểu cảm lại quay đầu đi, tự thấy định lực không tồi.
Mục Vân Ca trên người và bên cạnh không hề có vết máu, môi lại hơi xanh, Chu Tử Thư ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng vạch vạt áo, chỉ thấy một dấu bàn tay đen sì ấn rõ ràng trên ngực người này.