"Tô Canh Y cát tường." Vẫn là cách vấn an cứng ngắc mà lại không có chút tình cảm nào, thanh âm quen thuộc, dung mạo thanh tú quen thuộc, chẳng qua là chân mày khóe mắt bị thời gian lơ đãng khắc xuống vài đạo nếp nhăn.
"Đa tạ Tần cô cô mạo hiểm đến đây, Tần cô cô bình an."
"Canh Y, nếu như nô tài nhớ không nhầm, lần trước nô tài đã từng nói qua, nếu không có việc gì, chúng ta liền không cần gặp lại.
Người và ta, mới đều có lợi."
Mặc dù dùng kính ngữ, Tần Thải Phong nhưng cũng không quá khách khí.
Tô Linh Vũ lại không thèm để ý chút nào, xoay người nhìn qua nàng cười nhạt một tiếng: "Nếu như Vũ Nhi hôm nay mời cô cô đến đây, tất nhiên là có chuyện quan trọng."
"Canh Y mời nói."
"Cô cô, người tiến cung đến nay, đã mười bảy năm đi?" Tô Linh Vũ cũng không nói thẳng mục đích, lại hỏi một vấn đề không liên quan.
"...! Không sai mười bảy năm ba tháng mười một ngày rồi.
"Tần Thải Phong nghe vậy hơi hơi ngẩn ra, thanh tịnh trong mắt toát ra một vòng bất đắc dĩ cùng phiền muộn.
Một nữ nhân thời điểm tuổi xuân đẹp nhất, ngay tại một ngày tính toán sai đã cứ thế mà trôi qua rồi.
"Cô cô đối với sự tình của Hoàng hậu nương nương, biết được bao nhiêu?"
Tần Thải Phong vừa than thở trong nháy mắt đã bị vấn đề thứ hai của Tô Linh Vũ cắt đứt, Tần Thải Phong híp đôi mắt đẹp thon dài, lạnh lùng nhìn Tô Linh Vũ, sau nửa ngày mới nói: "Canh Y, nếu như ngươi không muốn bước theo gót chủ nhân Lang Gia Điện, vô luận Hoàng hậu nương nương bệnh nặng hay không, ngươi đều không thể nhúng chàm đâu."
"Ta không có ngu ngốc như Đức Phi, cũng không có dã tâm lớn như vậy.
Ta chỉ muốn ở trong cung, sống thật tốt.
Cô cô, chuyện ta bị giáng chức ngươi tất nhiên là biết được, ngươi tin tưởng sao? "
Tần Thải Phong trầm mặc, không có trả lời đúng hay không.
Loại chuyện đã qua, câu trả lời của nàng không quan trọng, quan trọng chỉ có kết quả.
"Ngươi muốn hỏi cái gì, nói thẳng đi."
"Cô cô, theo ý của ngươi, khuôn mặt ta cùng với hoàng hậu có mấy phần tương tự?"
Mi tâm Tần Thải Phong nhăn càng chặt hơn, cẩn thận chu đáo nhìn Tô Linh Vũ một phen trả lời: "Bốn phần."
"Nếu như dựa theo cách ăn mặc Hoàng hậu nương nương yêu thích thì sao?"
"Có thể tới bảy phần.
"
"Vậy là đủ rồi." Tô Linh Vũ than nhẹ một tiếng: "Cô cô, có thể hay không đem chuyện khi xưa của bệ hạ và hoàng hậu, cùng những gì Hoàng hậu nương nương yêu thích toàn bộ nói cho ta biết?"
"Ngươi...!" Tần Thải Phong hiển nhiên hiểu mục đích của Tô Linh Vũ, cùng theo đó thở dài.
Không có một nữ nhân nào lại nguyện ý đi làm cái bóng của một nữ nhân khác, với tình huống trước mắt của Tô Linh Vũ, đây quả thật tựa hồ là biện pháp duy nhất có thể giúp nàng trở mình.
"Mẹ của ngươi, lẽ ra không nên cho ngươi vào cung."
Mười ba ngày sau, cho dù Đế Vương Nam Đường không muốn như thế nào, các ngự y tận lực chữa trị như thế nào đi nữa, thân thể hoàng hậu đã bị bệnh tật triệt để tàn phá những năm qua cuối cùng cũng trút xuống một hơi thở.
Cả nước đều để tang, khắp nơi hậu cung Nam Đường đều phủ đầy một màu thuần trắng.
Phi tần ngày xưa ăn những loại váy bào sặc sỡ tươi tắn cũng được thay xuống, hoàng thượng hạ lệnh tất cả hậu cung ngoài trừ vòng bạc ngân trâm bạch sắc, không cho phép mang theo bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào khác, triệt để chỉ để lại một màu trắng trong thuần khiết, để diễn tả niềm thương nhớ của hắn đối với hoàng hậu đã mất.
Tô Linh Vũ cùng với các phi tần khác đồng dạng mặc lên người đồ trắng không có trang sức, ngồi ở bên giường ngẩn người.
Cũng không quản ánh nến sáng rực chiếu lên bộ y phục màu xanh nhạt hoa văn bách điệp cùng với đóa hoa uốn lượn trên sóng vải, vô cùng sống động.
Quyền hạn quản lý sự vụ lục cung của Quân Y Hoàng bị thu về, trước mặt là thuộc về hoàng hậu, thực tế lại do thái hậu thay thế quản lý.
Nay hoàng hậu qua đời, theo luật Nam Đường thái hậu không thể tự mình quản lý sự vụ lục cung, nhất định phải xác định phi tần tạm cùng thái hậu quản lý lục cung.
Ngày hôm nay, là thời hạn định ra vị phi tần được chọn lựa.
Quân Y Hoàng tuy rằng không màng quyền thế, nhưng vẫn đứng đầu tứ phi, sau khi hoàng hậu qua đời, từ giờ Thìn tới nay vẫn chưa thấy nàng quay về.
Định vị, thụ tỉ (ngọc tỉ), tất cả cung nhân nghe thái hậu răn dạy, cùng nhau cai quản dạy bảo phi tần lục cung mặt khác là để lập uy, đây là một quá trình khá dài, dài dằng dặc đến làm cho người ta khó có thể chịu được.
Tô Linh Vũ rất khẩn trương, mọi người sớm đã xôn xao suy đoán người được chọn lựa cùng cai quản, người có khả năng nhất vốn nên là Quân Y Hoàng, nhưng nàng bởi vì bị thái hậu giận chó đánh mèo cùng việc Nam Chiếu Đế không ưa thích khiến cho khả năng có thể lần nữa có được quyền hành giảm xuống đáng kể.
Người có Nhị hoàng tử, nhưng bởi vì hoàng tử thân mang bệnh tật mà ru rú trong nhà Viên Tu Dung.
Người không có hoàng tử chỉ có một con gái, cũng không được thâp phần sủng ái Hinh Quý Tần.
Tịnh Quý Tần vốn được Nam Chiếu Đế sủng ái, tính tình dịu dàng mềm mại, gần đây lại bởi vì phụ thân kết bè kết phái tham ô nhận hối lộ mà bị Nam Chiếu Đế nhanh chóng lạnh nhạt.
Bốn nữ nhân này, ai có thể nắm giữ được quyền lực, là kết quả mà tất cả mọi người trong hậu cung Nam Đường chú ý nhất.
Người thượng vị "bách xích can đầu canh tiến nhất bộ", càng có khả năng ngồi trên ngôi vị hoàng hậu kia, nếu không được thượng vị thì ngày sau sẽ vô cùng gian khổ cùng nguy hiểm, không nói đến phú quý , chỉ sợ ngay cả tính mệnh đều chưa hẳn giữ được.
*Bách xích can đầu canh tiến nhất bộ* 百尺竿头更进一步 mình thật sự không hiểu nghĩa câu này cho lắm.
Dịch ra là đầu sào trăm thước tiến thêm bước nữa.
Có thể là ý chỉ có thể tiến thêm 1 bước nữa trong việc thăng tiến.
Ngọa tháp chi bạn khởi dung tha nhân hãn thụy, đạo lý này không chỉ thích hợp dùng trong tranh đấu vương quyền, mà còn thích hợp dùng trong đấu đá giữa các nữ tử trong hậu cung.
*Ngọa tháp chi bạn khởi dung tha nhân hãn thụy* Câu này đại ý là giường của mình há lại để cho người khác ngủ.
Có thể hiểu là vị trí mà mình có được sẽ không để người khác nhăm nhe giành lấy.
"Canh Y, Thục phi nương nương đến rồi!" Thanh Tiêu sớm đã được Tô Linh Vũ an bài chờ đợi tại đại môn Thanh Đào Uyển cất bước so với bình thường nhanh hơn gấp bội tiến vào phía Đông buồng sưởi, nàng không có đi nghênh đón bóng người chậm rãi tiến tới, mà là ưu tiên đem tin tức này báo cho Tô Linh Vũ đang trông chờ mòn mỏi.
Tô Linh Vũ buông khăn lụa quấy trong tay, trên mặt nhẹ nhàng thở ra hưng phấn, đi tới cửa lớn dựa vào cạnh cửa chờ đợi Quân Y Hoàng.
"Quân tỷ!" Thanh âm Tô Linh Vũ rất nhẹ, chứng kiến dung nhan mệt mỏi của Quân Y Hoàng cùng cung nữ thiếp thân Tiêm Nguyệt trên mặt không che giấu u buồn, sự hưng phấn trong nàng nhanh chóng lạnh xuống.
Mặc dù sớm đoán được kết quả, nhưng tâm Tô Linh Vũ vẫn trầm xuống.
Hư danh, có nghĩa là Quân Y Hoàng bắt đầu từ hôm nay, chỉ sợ càng thêm khổ sở.
"Đi vào rồi hãy nói, ta mệt mỏi." Trầm ổn, bình tĩnh, Quân Y Hoàng ít thể hiện rõ vui buồn hôm nay khó có được đem tâm tình bộc lộ trong lời nói, Tô Linh Vũ gật đầu, đối với Thanh Tiêu đưa mắt liếc qua một cái, đi theo sau lưng Quân Y Hoàng một lần nữa đi vào nội thất chập chờn ánh nến.
Nhận được ám hiệu Thanh Tiêu tức thì cản lại Tiêm Nguyệt muốn cùng đi vào, đem nước trà đưa vào sau nội thất, đem cánh cửa gỗ một lần nữa gắt gao khép lại, cùng Tiêm Nguyệt thủ ở trước cửa, đem nội thất hoàn toàn để lại cho hai người đi vào.
Quân Y Hoàng tiến vào sau nội thất cũng không có giống như bình thường ở trên ghế đoan chính ngồi, mà là nghiêng người dựa vào trên giường quý phi, hai tay bưng lấy chén trà ấm áp, ưu nhã chầm chậm mà trầm mặc uống vào nước trà trong chén.
"Là ai?" Cuối cùng là Tô Linh Vũ không thể nhịn được nữa, mở miệng trước phá vỡ một phòng yên tĩnh.
"Hinh Quý Tần." Bờ môi duyên dáng của Quân Y Hoàng nhu hòa chậm rãi chậm rãi ba chữ, ba chữ ngắn ngủn đủ để cho mi tâm Tô Linh Vũ vo thành một nắm.
Tô Linh Vũ rất rõ ràng, cơ hội Quân Y Hoàng lần nữa có được quyền cai quản sự vụ lục cung rất mong manh, nàng tưởng tượng chính là người có được hoàng tử duy nhất Viên Tu Dung sẽ cầm quyền, dù sao khách quan mà nói, vị Viên Tu Dung ít giao du với bên ngoài kia tính tình càng thêm bình thản, uy hiếp mang đến cho Quân Y Hoàng cũng nhỏ nhất.
Đáng tiếc, thế sự hết lần này tới lần khác không như ý nguyện.
Người khởi xướng sự tình Tịnh Quý Tần sảy thai là Liễu Thạch Lan nạp lễ cho Hinh Quý Tần, cũng không phải là bí mật hậu cung.
Hiển nhiên ở bên trong sự kiện kia, Liễu Thạch Lan bất quá chỉ là quân cờ bên ngoài, mà Hinh Quý Tần mới là người ở sau lưng đánh cờ.
Hinh Quý Tần sắp đặt vô cùng kín kẽ cùng tàn nhẫn, từ chuyện lần này dĩ nhiên có thể thấy được.
Quân Y Hoàng cũng không có nói gì thêm, trọn vẹn một ngày đấu đá nhau phải cẩn thận từng li từng tí đã làm cho nàng tinh bì lực tẫn, nàng vươn khuỷu tay chống đỡ trên giường quý phi, mắt phượng hẹp dài nhẹ nhàng khép lại, một tiếng thở dài không đè nén mà thoát ra.
Tô Linh Vũ khách quan mà nói, ở phía sau Quân Y Hoàng đối với đường lui của nàng càng thêm hiểu rõ.
Khóe mắt hơi đóng lại cảm nhận được ánh sáng màu cam của ánh nến đột nhiên bị che đi chỉ còn lại một mảnh màu đen nhánh, lông mày Quân Y Hoàng giương nhẹ, vừa định mở mắt, thân hình được tay chống đỡ lại đột nhiên xuất hiện một cánh tay mảnh khảnh thay thế, gương mặt cũng dán vào một địa phương vô cùng mềm mại cùng ấm áp.
"Ta sẽ không để cho bọn họ đụng đến nàng." Phía trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm ấm, ôn nhu của Tô Linh Vũ, búi tóc mềm mại chỉ dùng một cây trâm ngân quang búi lên phía sau cũng nhiều thêm năm ngón tay linh hoạt, một lần lại một lần từ trên xuống dưới vuốt ve một mảnh tóc của nàng.
"Quân tỷ, có ta ở đây, nàng hãy cứ an tâm.
"
Cánh tay ôm lấy Quân Y Hoàng mặc dù hết sức nhỏ nhưng cực ấm áp, năm ngón tay khẽ vuốt lên mái tóc nàng làm cho đáy lòng Quân Y Hoàng trước giờ chưa từng buông lỏng.
Đôi mắt phượng vừa mới mở lại một nửa lại lần nữa khép kín, Quân Y Hoàng phóng túng bản thân đắm chìm cùng hưởng thụ cảm giác ấm áp cùng tin cậy từ sau khi rời khỏi mẫu thân, nàng hôm nay thật sự quá mệt mỏi, không cách nào nhịn nổi cảm giác khó chịu bị người khác vũ nhục cùng cười nhạo, từ đỉnh phong bỗng nhiên rơi xuống đáy cốc, địch ý lạnh như băng giấu ở dưới nụ cười ấm áp, hợp lại cùng một chỗ không ngừng đánh thẳng vào lòng của nàng.
Nàng dù sao cũng là con người, với tư cách trưởng công chúa Tề quận cùng chức vị Thục phi cao cao tại thượng ở trong nội cung, chưa bao giờ gặp phải tình huống vô lực cùng tâm thần bất định như hiện tại, nàng cũng từng mơ hồ hối hận đã vì Tô Linh Vũ ném đi quyền hành lục cung trong tay, nhưng giờ phút này ở trong một mảnh ấm áp, nghe Tô Linh Vũ ôn nhu cam đoan, Quân Y Hoàng đột nhiên cảm giác được, hết thảy tất cả, đều là đáng giá.
Nàng hy vọng Tô Linh Vũ, có thể sống tốt.
Ôn nhu tựa vào nhau cũng không có duy trì lâu dài, Quân Y Hoàng tự chủ đẩy ra hai tay Tô Linh Vũ, khôi phục lại vẻ ngoài bình thường ung dung cùng ổn trọng.
Lúc này ánh mắt Quân Y Hoàng quét đến y phục thêu hoa phủ kín trên giường, tuy nói y phục màu xanh nhạt vốn lịch sự tao nhã, nhưng so với y phục trên thân hai người thuần một màu trắng, y phục có sắc màu cùng thêu hoa dĩ nhiên đem đến sự tươi sáng hào nhoáng rồi.
"Ta bây giờ không bảo vệ được ngươi, chú ý chịu đựng ít nhất ba tháng, thận trọng từ lời nói đến việc làm mới có thể sống an ổn." Quân Y Hoàng cũng không có hỏi nhiều, mà là đem đống y phục kết luận do Tô Linh Vũ không chịu nỗi những ngày phải mặc đồ thuần trắng như này.
Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, huống hồ là nữ tử hậu cung thiên kiều bá mị, không thể mặc y phục thường ngày, không thể đeo đồ trang sức...!Điều này làm cho thói