Trong gian phòng, chiếc đồng hồ quả lắc cũ kĩ treo trên tường vang lên từng tiếng 'kính coong' nặng nề. Cùng lúc đó, bên ngoài cũng vọng lại tiếng gõ cửa: "Ba vị Dung thiếu gia, Hội Trà bắt đầu rồi ạ"
Lam Túy như gặp được cứu tinh liền nhét Quân Y Hoàng lại vào túi rồi chủ động đi tới mở cửa. Phía phòng đối diện có một tay người làm khác cũng đang gõ cửa phòng của Lam gia, Lam Túy mỉm cười: "Tôi ở đây, cùng nhau dẫn đường đi"
Nơi tổ chức Hội Trà là một căn phòng kính, có hình tròn nằm ngay phía sau tòa nhà. Căn phòng kính có cấu tạo trong suốt, nhìn vào có đôi chút giống với các nhà kính dùng để trồng hoa, chiếm một diện tích không nhỏ. Bốn mặt căn phòng có bốn cánh cửa ra vào, mỗi cánh cửa đều có người làm đứng đó sẵn sàng phục vụ khách tới.
Bên trong căn phòng lại được phân chia thành ba tầng có cấu trúc theo hình dạng bậc thang*, ngay chính giữa tầng trệt người ta đặt một cái bàn kính rất lớn, bên trên phủ một tấm khăn trải bàn bằng lụa tơ tằm màu đỏ, hiện giờ trên chiếc khăn vẫn trống không, như đang chờ đợi gia chủ đến trưng bày các món hàng. Bên cạnh mỗi lối ra vào đều có cầu thang nhỏ bằng kính để dẫn khách lên tầng hai và ba. Trên tầng hai và ba người ta dùng kính mờ ngăn ra thành các buồng riêng biệt để người tham gia của Hội Trà ngồi xem hàng.
[Để dễ hình dùng thì cái phòng này giống với cấu trúc của mấy nhà hát lớn hoặc sân vận động]
Cấu tạo của căn phòng kính tương đối hiếm thấy, có một vài người khách chưa từng tới đây không khỏi xuýt xoa khen ngợi. Người mua hàng sợ nhất là nhìn nhầm hàng mà đặt sai giá, việc nhìn nhầm do rất nhiều yếu tố, ngoại trừ do kinh nghiệm không đủ, năng lực thiếu sót thì ánh sáng là thứ dễ ảnh hưởng tới đánh giá của người mua nhất.
Chủ nhân của Hoài Viễn Các xây căn phòng kính này là để hạn chế tối đa việc phải mở đèn, để người mua có thể nhìn các món hàng dưới ánh sáng tự nhiên mà tự lựa chọn đặt giá, làm như vậy cũng góp phần mang đến danh tiếng cho nơi này.
Đây là lần đầu tiên Dung gia đến đây nhưng Lam Túy thì không. Người làm dẫn bọn họ từ cửa phía Đông đi lên lầu hai, sau đó Lam Túy và chú Trọng tách ra với ba người của Dung gia, ba anh em họ được dẫn vào một cái buồng nằm ngay bên cạnh.
Giờ đây người mua hàng đều đã được dẫn hết vào trong phòng, cả căn phòng dưới lớp kính mờ chỉ thấy bóng người loáng thoáng tới lui, nhưng lại yên ắng đến đáng sợ. Mưa đã tạnh hẳn, mặt trời bắt đầu chiếu rọi, trần căn phòng được thiết kế để lấy ánh sáng mặt trời, chiếu xuống sáng trưng toàn bộ căn phòng. Lam Túy ngồi ngay sát lan can nhìn xuống dưới, ngay cả cái tua rua rủ xuống ngay mép tấm khăn lụa cô cũng nhìn thấy rõ mồn một.
Đã là Hội Trà, dĩ nhiên phải có trà. Khi trà được mang lên, người làm còn đưa thêm cho khách một quyển danh sách được in ấn rất tinh xảo đẹp đẽ, nằm bên trên là danh mục các món hàng sẽ được đấu giá. Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi có khuôn mặt tròn trịa, mặc áo dài dân quốc màu xanh đen, cười tươi như hoa bước tới đứng bên cạnh cái bàn kính ở tầng trệt, anh ta không cầm micro nhưng khi nói chuyện thì lấy khí từ đan điền nên giọng nói cực kỳ rõ ràng, có lẽ anh ta là một người luyện võ.
"Các vị gia, các vị tiểu thư, cảm tạ các vị đã nể chút mặt mũi của Hoài Viễn Các, xa xôi nghìn dặm từ khắp nơi vội vã đến đây. Hẳn là hiện giờ trong tay các vị đã có danh sách hàng hóa hôm nay, xin đừng ngại xem thử xem có món nào các vị vừa ý không, chờ lát nữa các vị có thể đặt giá"
Lam Túy biết rõ đây chỉ là đoạn diễn văn mở màn nên không chú ý nghe. Ngay từ lúc cầm quyển danh sách trong tay thì cô đã lật xem mục lục nằm ở trang đầu tiên. Hàng hóa đợt này tổng cộng có mười bảy món, có lớn có nhỏ, đa phần đều là tranh chữ thư pháp, đồ gốm, đồ bằng ngọc, ngoài ra còn có một cái ấn triện cá nhân*, một cái chung rượu cổ bằng đồng đen*, một cái nghiên mực bằng đá*, đây đều là các món hàng không quá gây chú ý, dễ đặt giá mua vào. Lam Túy lật tiếp ra sau là hình chụp chi tiết đủ mọi góc độ của các món hàng.
Lam Túy và chú Trọng vừa xem vừa thầm tính toán mức giá dự kiến, lật hết bảy tám trang thì trên danh sách xuất hiện một chiếc lược bằng ngọc Dương Chi*. Chiếc lược thuần một màu trắng ấm áp gợn sóng các vân màu xanh nhạt, trên bề mặt được đục rỗng các hoa văn hình đám mây, sát viền lược khắc hai đóa hoa phù dung đối xứng được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo, giá trị hẳn là không nhỏ. Động tác lật trang của Lam Túy bỗng nhiên khựng lại, cô thấy chiếc lược ngọc có phần quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ ra là quen ở chỗ nào.
[Ngọc Dương Chi là một loại ngọc thạch có màu trắng đục như màu mỡ dê-Dương Chi là mỡ dê]
"Tiểu Túy, xem đằng sau trước đi đã" Chú Trọng ở bên cạnh hối thúc, nếu không nhanh chóng xem hết một lượt các hình ảnh chi tiết thì sẽ không kịp tính toán trước, đợi lát nữa khi đặt giá nhất định sẽ thua thiệt.
Lam Túy nghe lời lật qua xem tiếp, nhưng trong lòng có phần ngẩn ngơ. Có điều chuyện mua hàng sắp tới ảnh hưởng tới kế sinh nhai của mấy cửa tiệm Lam gia sau này nên cô nhanh chóng định thần rồi quăng chiếc lược ngọc ra sau đầu.
Người chủ trì đứng yên chừng mười phút để chờ người mua xem hết toàn bộ danh sách hàng hóa, nhưng tầng trệt thì lại không được yên ắng như vậy, người ta mang đến một cái chiêng vàng và một cái màn hình LCD 100 inch. Mười phút trôi qua, chiếc chiêng vang lên một tiếng "coong", các màn hình LCD nằm sát lan can của các buồng bắt đầu bật sáng nhấp nháy.
"Các vị gia, các vị tiểu thư, chương trình đấu giá xin được phép bắt đầu. Ở đây có rất nhiều khách hàng lâu năm, nhưng cũng có các khách hàng mới đến lần đầu nên chúng tôi xin phép nói lại một lần nữa quy tắc đấu giá. Trước mặt các vị là một màn hình LCD, có thể xem được chi tiết các góc độ khác nhau của mặt hàng được đấu giá. Bên cạnh màn hình còn có một cái chiêng nhỏ. Khi nhìn được món hàng nào ưng ý, các vị có thể dùng ngón tay ấn lên màn hình để ra giá, hoặc nếu không quen sử dụng thì có thể dùng cách truyền thống là gõ chiêng. Các vị cứ thoải mái đặt giá, chúng tôi ở dưới đây sẽ lắng nghe và tiếp nhận, gõ một tiếng là tăng giá một lần, gõ thêm hai tiếng nữa thì gói hàng, mỗi một món ở đây sau khi được mở đấu giá năm phút mới có thể gói hàng, mức giá gói hàng phải gấp năm lần mức giá đấu cao nhất được khách hàng ở đây đưa ra. Nếu có món hàng nào cả hai nhà đều không muốn từ bỏ, thì sau khi gói hàng vẫn có cơ hội thứ ba, mỗi lần đặt giá sẽ cao gấp đôi mức giá lần trước, vì vậy các vị gia và tiểu thư ở đây khi đặt giá xin thận trọng. Ngoài ra, lời khó nghe chúng tôi cũng xin nói trước, Hoài Viễn Các đứng đầu trong giới buôn hàng, cũng có vài phần mặt mũi. Nên nếu một khi đã đặt giá mà không lấy hàng, muốn bỏ về thì xin hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi làm"
Người chủ trì khi nói đến câu cuối thì ánh mắt bất chợt trở nên sắc lạnh, anh ta nhìn quanh toàn bộ căn phòng, nếu có người nào đến đây nhằm mục đích đầu cơ trục lợi hẳn là lúc này cũng suy nghĩ lại ý định đó.
Người chủ trì im lặng đếm giây rồi cười nói: "Các vị, vậy chúng ta bắt đầu thôi"
Món hàng đầu tiên là chung rượu bằng đồng đen, đồ đồng đen rất hiếm thấy, nên có thể nói là