"Ừm.....Lam tiểu thư" Chu Chí Quảng ấp a ấp úng, chừng muốn nói lại thôi
"Làm gì vậy?" Hai ngày liên tiếp mọi chuyện đều không suôn sẻ, Lam Túy có hơi cáu kỉnh, cô gắt gỏng hỏi.
"Tôi...thực ra tôi có tin này, cô xem số tiền đó.....chỉ cần ba tôi còn sống thì vẫn cần phải uống thuốc"
"Anh nói đi, tôi sẽ cân nhắc"
"Vậy được. Khi ba tôi hôn mê có từng nhắc đến một cái tên, hình như gọi là Lão Vu, nếu cô thật sự muốn dò la tin tức, có thể thử tìm người này"
Lão Vu?
Lam Túy và anh em Dung gia nhìn nhau, hai bên đều lắc đầu tỏ ý không nhớ trong giới chuyên xuống đất có người nào mang tên này. Lam Túy nghi ngờ nhìn Chu Chí Quảng, cái tên thối tha này chắc không phải vì tiền mà tùy tiện bịa đại ra một người để lừa cô chứ?
Chu Chí Quảng đang nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng, lộ vẻ tha thiết mong chờ. Ba hắn đang đắp một cái khăn vải, ông nằm trên giường thỉnh thoảng lại rên rỉ thở một cách khó nhọc. Lam Túy thoáng mềm lòng, cùng là người trong nghề, giờ đây lại trở thành bộ dạng này ông cũng thật đáng thương.
Cuối cùng Lam Túy lại mở cuốn chi phiếu ra, cô ghi thêm vào khoản phí an ủi ban đầu đã hứa với Chu Chí Quảng một số tiền không nhỏ rồi lấy con ve ngọc.
Lúc xong xuôi mọi chuyện thì đã hai giờ chiều, Lam Túy và anh em Dung gia tìm một quán ăn để dùng cơm. Bước vào phòng đặt riêng gọi món xong, Dung Thập Tam lúc này nhịn hết nổi mới hỏi: "Em gái, em thật sự để tâm đến chuyện linh hồn của Quân Y Hoàng sao?"
"Ừm, cô ấy rất đáng thương"
"Dù đáng thương thì em cũng không thể lấy Lam gia ra mà liều chứ, em nói xem chuyện em làm hôm qua là thế nào!"
"Thập Tam, Tiểu Túy đã lớn rồi, bản thân em ấy tự có cân nhắc" Dung Ngũ lên tiếng ngăn Dung Thập Tam thuyết giáo, anh quay qua nói với Lam Túy: "Tiểu Túy, cả đời Chu Viễn đều lăn lộn dưới đất, em cũng biết thủ đoạn của ông ta không tệ. Thế mà nay ông ta lại rơi vào tình cảnh này, xem ra nơi em muốn tìm cũng không phải nơi dễ dàng đi vào gì đâu. Chuyện Quân Y Hoàng anh có nghe Thập Tam nói, Lam gia nay chỉ còn lại mình em, em phải suy nghĩ thật kĩ rồi hãy làm, đừng để người khác lo lắng"
"Bản thân em cũng có muốn xuống đất đâu, cũng không phải chuyện thích thú gì mà" Lam Túy gượng cười chống tay lên trán
"Vậy mà em còn không ngừng đi dò la tin tức! Đây là chuyện đã xảy ra cả ngàn năm trước, lúc đó xảy ra chuyện gì, vì sao Quân Y Hoàng lại bị đối xử như vậy, khi cô ấy còn sống là người như thế nào mới gây nên thù hận sâu nặng như vậy, em có biết không? Đừng để lúc đó, đâm đầu đi làm mà bản thân lại không nhận được kết quả gì tốt. Chỉ vì cái mộ của Quân Y Hoàng mà ba chúng ta suýt nữa chôn thây trong đó, em nghĩ em có mấy cái mạng để đi tìm linh hồn cho cô ấy, em thấy có đáng không?"
Dung Thập Tam bỗng chốc như biến thành bà cô giúp việc, tuôn một tràng như súng bắn liên thanh về phía Lam Túy.
Lam Túy vân vê lỗ tai, nhỏ giọng tự giễu: "Ai bảo....có lẽ kiếp trước là em nợ cô ấy"
Cuối cùng Dung Cửu thấy bầu không khí căng thẳng, mới nhấc ấm châm trà đưa cho mọi người rồi chuyển đề tài. Lam Túy cũng không muốn nhắc đến chuyện của Quân Y Hoàng nữa, liền nói: "Anh Cửu, lúc nhỏ em đến Dung gia chơi chưa từng gặp anh đó, mũi anh sao mà lợi hại dữ vậy? Vừa ngửi liền biết hàng của Chu Chí Quảng không phải đào dưới đất lên"
"Em gái, tài năng của Dung gia là gì, em quên rồi sao?" Thấy Lam Túy mờ mịt lắc đầu, Dung Thập Tam nói: "Cũng khó trách, cả ba đời nay đều không có ai. Thời đó tổ tiên Dung gia đều dựa vào một cái mũi mà đánh giang sơn. Người trong nghề gọi là "Mũi thần", kiến thức Phân kim Điểm huyệt* đều nhờ vào cái mũi này giúp tìm đấu mà tích lũy được đấy. Tài năng này chỉ có nhờ di truyền, ai được truyền lại thì là chuyện hết sức may mắn, còn không thì chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi. Ban đầu Dung gia là truyền từ đời này qua đời khác, vị trí tộc trưởng sẽ do người nào được di truyền lại 'Mũi thần' đảm đương, sau đó là di truyền cách nhau một đời, rồi gần mười đời sau đó, cứ sau hai đời mới xuất hiện một nhân tài. Ba đời gần đây nhất đều không có ai, bọn anh còn tưởng cứ thế bị thất truyền rồi, không ngờ lão Cửu lại được truyền lại"
[Phân kim: Phân kim là phép đặt hướng núi, đặt tâm cổng, cửa vào những vị trí có độ số tốt nhất. Điểm huyệt: chọn đất để đặt mộ dựng nhà. Chỗ được chọn gọi là điểm huyệt, tức chỗ long mạch chân khí tụ kết ở trên mạch đất đó]
"Được truyền lại cũng không phải là chuyện tốt lành gì" Dung Cửu nhàn nhạt trút giọng ai oán: "Mang theo cái mũi này đi bát phố một vòng so với bước vào địa ngục Tu La còn thống khổ hơn"
Lam Túy cuối cùng cũng bật cười, cô hỏi: "Sao thế?"
"Bây giờ ngoài đường đều đầy mấy cô gái xinh đẹp xịt nước hoa ngào ngạt, mùi nước hoa đó làm lão Cửu không ngừng hắt hơi, y như chó vậy. Vốn dĩ khi ra đường là ảnh luôn đeo một cái khẩu trang chống bụi cỡ bự, mấy em gái đều tưởng ảnh bị bệnh thần kinh. Nên giờ đổi thành bịt hai cái lỗ mũi thôi, em không nghe thấy giọng nói của ảnh rất kì cục khó nghe hả?
"Ê, Thập Tam, cậu nói ai là chó hả?"
"Nói anh đó, em ngưỡng mộ, ghen tỵ muốn còn không được đây? Anh thân ở trong phúc mà không biết hưởng!"
Lam Túy nhìn hai người đàn ông cao to ngồi trước bàn đấu khẩu, Dung Thập Tam miệng mồm ba hoa không ngớt, Dung Cửu thì một tấc cũng không nhường, khiến cô cười lăn cười bò. Chỉ là cười xong rồi cô lại nhớ tới chuyện đôi khuyên tai và chiếc lược ngọc, đôi lông mày vẫn không ngừng cau lại.
Bữa cơm cứ thế kết thúc trong tiếng nói cười, trong lòng Lam Túy vẫn còn ngổn ngang chuyện đó, nên cũng không muốn đến cửa tiệm. Cô gọi điện cho chú Trọng, sau khi xác nhận đã nhận được hàng liền từ biệt anh em Dung gia rồi trở về nhà.
Vừa mở cửa cô liền gọi "Tiểu Hoàng" nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, Lam Túy đi một vòng trong nhà tìm kiếm, mới thấy Quân Y Hoàng trong thư phòng. Quân Y Hoàng đang ngồi trên bàn làm việc dùng hai cánh tay nhỏ nhắn lật sách xem, dáng vẻ nàng cực kỳ buồn cười. Tâm trạng vô cớ ủ rũ của Lam Túy thoáng chốc tốt hơn rất nhiều, cô cất