Lam Túy duỗi tay bật đèn trần xe lên, dưới ánh đèn vàng lờ mờ, cô chồm người tới trước, ép sát Quân Y Hoàng. Mũi của hai người kề gần sát lại, ánh lên trong đôi mắt Lam Túy chỉ có hàng mi dày nhưng mỏng manh cùng đôi mắt lạnh lẽo, trong veo mà đen láy của Quân Y Hoàng. Khoảng cách hai người gần đến mức nếu không phải vì Quân Y Hoàng là linh thể, Lam Túy thậm chí cảm thấy cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của nàng.
"Quân Y Hoàng, bây giờ tôi muốn cô nói cho tôi biết, có phải tôi chỉ cần thực hiện lời hứa của mình, còn những thứ khác---cái gì cũng không cần quan tâm, cô sống hay chết, có hồn xiêu phách lạc hay không đều không liên quan đến tôi phải không? Chỉ cần cô nói phải, sau này cô có làm gì, Lam Túy tôi cũng sẽ không lo nữa. Cô hồn xiêu phách lạc, vừa hay tôi còn được giải thoát, tôi cầu còn không được!"
Lam Túy nói liền một hồi, mỗi lời mỗi chữ thốt ra từ đôi môi đỏ thắm của cô đều lạnh lẽo như băng tuyết, ánh đèn màu cam ánh vào đôi mắt hạnh của cô tựa như một ngọn lửa nhỏ, bập bùng cháy không phân biệt được cô đang giận dữ hay là đang uất ức.
Đôi môi Quân Y Hoàng khẽ mấp máy, nhưng rốt cuộc lại không nói gì.
Nàng thốt không nên lời.
Thân là một linh thể, ngoại trừ bị dương khí thiêu đốt thân thể, đúng ra Quân Y Hoàng không thể cảm nhận được bất cứ nỗi đau nào khác. Nhưng trong khoảnh khắc nghe thấy những lời nói của Lam Túy, đột nhiên nàng cảm thấy nỗi đau giày xéo tâm can nơi lồng ngực của ngàn năm trước bỗng chốc ùa về.
Nàng không biết nỗi đau này là vì những lời nói tuyệt tình của Lam Túy, hay là vì nỗi uất ức ánh lên trong mắt cô. Nhưng bất kể là vì điều gì cũng đều làm cho nàng không có cách nào tiếp tục mở lời, không có cách nào tiếp tục chuyển mọi đau đớn cùng cảm xúc bức bối mà linh thể đang chịu đựng thành lời nói để trút lên người cô.
Lam Túy không chớp mắt lấy một cái, cô chờ Quân Y Hoàng mở miệng, chờ cả nửa buổi rốt cuộc cũng không chờ được gì.
Lam Túy không hiểu được vì sao trong lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm. Một khi Quân Y Hoàng thật sự gật đầu nói phải thì giữa bọn họ ngoài quan hệ lợi dụng và trao đổi ra, quả thật là chẳng còn lại gì.
Mà kỳ thật...giữa bọn họ cũng đã có gì đâu?
Lam Túy đành lùi lại, cô nhắm mắt cười cay đắng.
Giữa bọn họ, ngoại trừ lợi dụng và trao đổi, vốn dĩ cái gì cũng không có.
Sau khi lùi lại, Lam Túy thu mình lại một góc, ôm lấy đầu gối ngồi co ro.
Đèn trần trong xe sáng được một lát thì dần tắt đi do chế độ tiết kiệm điện. Bóng tối vốn dĩ không gây trở ngại đến tầm nhìn của Quân Y Hoàng, nàng vẫn ngồi ngay chỗ cũ, nhìn cô gái mới hôm trước còn xông pha vung dao giữa bầy sói mà hiện giờ lại đáng thương ngồi thu lu một góc, còn đâu khí thế bá đạo kiêu ngạo lúc giẫm một chân lên người Tô Hợp. Ngược lại giờ đây nàng chỉ giống một con mèo nhỏ cô độc cao ngạo rất đáng thương, trốn ở một góc không có ai mà tự liếm láp vết thương của chính mình. Lam Túy lúc này đây mới giống một cô gái chưa tới hai mươi lăm tuổi, yếu ớt mỏng manh.
Quân Y Hoàng chợt nhận ra là nàng đã sai rồi.
Hơn một năm ở bên nhau, phần lớn thời gian Lam Túy đều bôn ba bên ngoài, nếu không phải vì chuyện làm ăn của Lam gia thì cũng vì điều tra tông tích linh hồn đã thất lạc của nàng. Thương trường gian xảo, lòng người khó đoán, một cô gái trẻ muốn đứng vững trong cái nghề không chính không tà này, cần sự quyết đoán và trí tuệ hơn hẳn bình thường. Đa phần thời gian Lam Túy đều tỏ ra mạnh mẽ lại mưu mô, rất hiếm khi cô hoàn toàn thả lỏng. Mà có lẽ vì mối liên hệ với Tô Linh Vũ, hơn một năm nay Lam Túy đối với nàng đều cực kỳ nhẫn nhịn, thường khi có chuyện gì thì cùng lắm cô cũng chỉ giậm chân trút giận, nhưng không bao lâu thì lại chủ động làm lành. Cứ thế lâu dần, Quân Y Hoàng thậm chí có một loại ảo giác, nàng ngỡ rằng cô gái đôi khi vẫn yếu đuối sợ hãi mà nàng từng gặp trong mộ đã biến mất và được thay thế bằng một Lam Túy-Lam đương gia thành thục, gian xảo, xử lý mọi tình huống dễ như trở bàn tay.
Lam Túy đã kiên cường quá lâu, khiến cho Quân Y Hoàng cũng quên mất, cô cũng biết đau lòng.
Quân Y Hoàng nhích lại gần Lam Túy, nhấc tay muốn xoa lên tóc nàng an ủi, nhưng bàn tay lại xuyên qua những sợi tóc đen tuyền mềm mại của cô, không chạm tới được.
"Tôi biết là cô sợ tôi bị thương, nên mới sử dụng âm lực" Lam Túy vẫn vùi đầu vào đầu gối, giọng nói vì thế nghe có phần nghèn nghẹn: "Tôi cũng chỉ vì sợ cô có chuyện nên mới tức giận. Rõ ràng đều quan tâm đối phương, vì sao lại còn cãi nhau?"
Giọng cô nhỏ nhẹ thủ thỉ, giống như một con mèo, vừa nghe liền làm trái tim Quân Y Hoàng tan chảy.
"Quân Quân, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Cãi nhau rất ảnh hưởng tới tâm trạng đó" Lam Túy ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, những sợi tóc trước trán vì quấn vào cánh tay và đầu gối mà rối tung, đôi mắt đen láy long lanh bị tóc mái che đi, chằm chằm nhìn thẳng vào Quân Y Hoàng.
Một khung cảnh y hệt như thế từ rất lâu về trước bỗng nhiên hiện lên trong đầu Quân Y Hoàng, khiến nàng ngây người không cử động nổi.
"Quân Quân?"
Lam Túy khó chịu cựa mình, muốn nhích tới gần nhưng còn ngại ngùng, nên chỉ xoay mặt qua hỏi Quân Y Hoàng.
"Nàng...không hề thay đổi chút nào cả" Quân Y Hoàng định thần, cuối cùng khẽ thì thầm.
"Hả?"
"Trước đây nàng cũng như vậy, chỉ cần ta làm gì khiến nàng không yên tâm, nàng đều sẽ tức giận mà cãi nhau" Quân Y Hoàng nói: "Cái gì nên làm cái gì không nên làm, trong lòng ta tự có chừng mực, nàng không cần phải bận tâm lo nghĩ như vậy"
"Trước đây...cô đang nói tới Tô Linh Vũ?"
"Ừm. Cho dù tận mắt nhìn thấy nàng ở trong mộ lệnh cho người vẽ bùa phong ấn lại huyệt mộ, cả một khoảng thời gian dài sau đó, ta vẫn không tin" Quân Y Hoàng lặng lẽ nói: "Trong cung mỗi bước đi đều phải thận trọng, chúng ta đã từng cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió như vậy, cùng nương tựa dìu dắt nhau từng bước từng bước đi về phía trước. Ta không tin...những điều đó chỉ là giả dối"
"Nàng ấy...không phải là cô dùng địa vị ép buộc nên hai người mới ở bên nhau sao?" Lam Túy cuối cùng cũng hỏi câu hỏi mà cô vẫn luôn hoài nghi, đã kềm nén rất lâu trong lòng.
"..." hàng lông mày xinh đẹp của Quân Y Hoàng thoáng nhíu chặt lại, chân mày khẽ nhướng lên: "Nàng nói cái gì?"
"..." lần này trong lòng Lam Túy không giống như trước đây, vừa nghe cái tên Tô Linh Vũ liền nhảy dựng lên nữa: "Cô kể tôi nghe chuyện lúc trước đi"
"Kể chuyện gì?"
"Cô và Tô Linh Vũ tại sao lại ở bên nhau? Chỉ vì nhìn thấy nàng ấy chơi đánh đu trong hoa viên, nhất kiến chung tinh? Phi tần hậu cung đều ngày đêm mong mỏi được Hoàng Thượng sủng ái, sao hai người lại..." Trong giấc mơ của Lam Túy, vẫn dừng lại ở thời điểm Tô Linh Vũ mới nhập cung chưa lâu, ngay cả Quân Y Hoàng cô cũng chưa từng thấy qua nên chuyện sau đó dĩ nhiên là hoàn toàn không biết gì cả.
Chuyện nhất kiến chung tình, Lam Túy