Du Thần liền kéo A Bân và Báo Tử ra, đổi ngay bằng một gương mặt tươi cười ôn hòa rồi ngồi chồm hổm xuống trước mặt người thanh niên áo lam, hắn nói: "Cậu đừng sợ, chúng tôi không có ác ý, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi cậu"
Vẻ ngoài của Du Thần trông rất thư sinh, nên câu nói này thốt ra từ miệng hắn dĩ nhiên đáng tin hơn người khác rất nhiều. Có điều sau gáy vừa bị đánh một cái, có nói thế nào thì người thanh niên cũng không tin đám người này "không có ác ý", nhưng tình hình hiện giờ anh ta như cá nằm trên thớt nên đành quyết định tỏ thái độ tốt một chút. Vì thế người thanh niên cố gắng trấn tĩnh, gật đầu nói: "Mấy anh muốn hỏi gì?"
"Các cậu là đoàn khảo cổ gì? Có bao nhiêu người? Đến đây làm gì?"
"Tôi...chúng tôi học chuyên ngành khảo cổ của đại học Vũ Hán, giáo sư chúng tôi đưa chúng tôi đến đây thể học khảo sát thực địa. Mấy người chúng tôi đều là giảng viên và sinh viên, các anh muốn làm gì?!"
Từ lúc bắt đầu tra hỏi, Lam Túy vẫn luôn đứng phía sau Du Thần quan sát người thanh niên, anh ta nói chuyện có hơi ngắc ngứ cà lăm, nhưng trả lời lại vô cùng lưu loát trôi chảy. Chỉ là mỗi khi đến chỗ quan trọng, anh ta đều mất tự nhiên mà nháy mắt liên tục. Lam Túy cười một cái với chú Trọng, chú liền hắng giọng: "Mẹ mày, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, toàn lời nhảm nhí"
Anh ta nghe thế thì toàn thân run lẩy bẩy, hốt hoảng phân bua: "Điều tôi nói đều là thật mà! Trên người tôi có giấy tờ chứng minh, tôi có thẻ sinh viên! Mấy anh có thể xem thử!"
Báo Tử không hề khách khí kéo áo phao của anh ta ra, lục soát một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng lục được trong áo khoác của anh ta mấy cái thẻ, có chứng minh thư, có thẻ sinh viên, còn có một cái thẻ thư viện.
Lam Túy cầm lấy tấm thẻ sinh viên, mở đèn pin mini lên xem cẩn thận, trên tấm thẻ có hình chân dung của anh ta, ở dòng chuyên ngành được ghi là chuyên ngành khảo cổ, học viện lịch sử, khóa 2012, dòng họ tên được ghi là Mông Điền.
Mông Điền?
Lam Túy chuyển đèn pin chiếu thẳng vào mặt anh ta. Người thanh niên bị ánh sáng chiếu trực tiếp vào mắt, liền cúi đầu tránh đi, Lam Túy đưa tay giữ lấy cằm anh ta xem xét.
Tuy nói nam nữ khác biệt, nhưng nhìn kĩ đường nét ngũ quan cũng có vài phần tương tự với Mông Tranh.
Trong lòng Lam Túy lập tức nảy ra một ý định, cô buông cằm anh ta ra nói: "Cô gái này là ai?"
"Nó là em họ của tôi, tôi dẫn nó đi theo chơi! Không tin mấy người hỏi nó đi!"
Lam Túy cười khẩy: "Quả là không thấy quan tài không đổ lệ. Báo Tử, A Bân, hai anh từ từ dạy cho hắn một bài học, tôi thật sự muốn xem thử hắn có thể chịu được bao lâu"
Báo Tử lập tức đáp một tiếng, anh cũng không sợ lạnh, xắn tay áo lên tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay săn chắc. Mông Điền vừa nhìn thấy tình hình không ổn, liền bò dậy muốn bỏ chạy, còn chưa kịp đứng lên đã bị Du Thần kéo cẳng chân lại ngã sóng xoài xuống đất.
"Thả tôi ra! Mấy người là thứ khốn kiếp! Mấy người muốn làm gì!" Thân hình Mông Điền không cao nhưng cổ họng lại rất to, anh ta không sợ chết mà gào thét ầm ĩ, tiếng hét vang vọng giữa thảo nguyên tối đen tĩnh mịch. Tuy A Bân đã lập tức bịt miệng hắn lại nhưng thanh âm vẫn truyền đi rất xa, Mông Tranh đang nằm trên mặt đất cũng ấm ứ hai tiếng rồi từ từ mở to mắt.
"Á! Mấy người!"
Một người vừa bị bịt miệng, người kia lại la còn lớn hơn. Lam Túy liền gào khóc thảm thiết trong bụng, vội lấy bàn tay đánh một cái vào miệng Mông Tranh, bịt lại: "Mông Tranh, chị là Lam Túy, còn nhớ chị không?"
Cú đánh của Lam Túy không kịp nương tay, khiến Mông Tranh đau đến choáng váng. Đôi mắt cô bé ngấn lệ nhìn Lam Túy hồi lâu, đột nhiên mới ậm ừ 'Àh' lên một tiếng.
"Nhận ra rồi? Chị buông tay, em đừng la đó!"
Lam Túy vừa buông tay, Mông Tranh liền bổ nhào vào lòng cô: "Chị Lam Túy, sao chị lại đánh em, đau quá à!"
Câu nói của Mông Tranh khá dài, Lam Túy chợt nhận ra cô bé nói tiếng Phổ Thông rất chuẩn. Mông Tranh thấp hơn Lam Túy, mè nheo đứng trước ngực cô khóc bù lu bù loa không kiêng nể gì, giống y hệt cô em gái nhỏ bị ăn hiếp. Cục diện vốn dĩ đang căng thẳng vừa dọa đánh dọa giết, giờ bị Mông Tranh khóc cho một trận, bầu không khí liền thay đổi, chẳng đâu ra đâu. A Bân, Báo Tử thấy thế nhìn nhau rồi nhìn đi nhìn lại hai người này, không dám xuống tay nữa.
"Được rồi được rồi" Lam Túy bị một đám người đằng sau nhìn chằm chằm cũng thấy khó xử, không ngừng vỗ lưng Mông Tranh an ủi, chờ khi tiếng khóc của cô bé dịu đi mới bất lực nói: "Mông Tranh à, có thể không khóc nữa không?"
Mông Tranh thúc thít chùi nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn còn ầng ậc nước, mở to tròn xoe nhìn Lam Túy và những người phía sau cô, bĩu môi nói: "Chị Lam Túy, mọi người đang làm gì vậy?"
"Chị mới phải hỏi em đó, sao em lại ở đây, không phải em ở thôn Mông gia phụ trách cúng tế sao?"
"Em trai em lớn rồi, hiện giờ do nó làm. Anh Điền khi về thôn có hỏi em có muốn theo anh ấy đi ra ngoài chơi không nên em liền đi theo ah"
Cách nói chuyện của Mông Tranh vẫn không hề thay đổi, ríu ra ríu rít như con chim sẻ nhỏ. Lam Túy nghe xong chỉ cười cười, cô đưa mắt nhìn ngọn lửa ở phía xa, thấy người trong lều dường như còn chưa bị kinh động liền nói: "Đứng đây nói chuyện cũng không tiện, mình quay lại xe bọn chị trước đi rồi nói tiếp"
"Hả? Em và anh Điền phải gác đêm ah!" Mông Tranh tỏ vẻ không muốn đi lắm.
"Không sao đâu, xe bọn chị ở gần đây, em đi theo chị, bọn chị lái xe qua đây cùng canh luôn. Đúng rồi, Bạch Tố Hà cũng đến đấy"
"Ố? Bạch tỷ tỷ cũng đến sao!"
Lam Túy thành công lấy Bạch Tố Hà để dời đi sự chú ý của Mông Tranh. Cô nghiêng mặt ra hiệu bằng ánh mắt cho những người còn lại rồi vừa ép vừa kéo tay Mông Tranh tiếp tục đi thẳng qua bên kia.
Trên đường đi Mông Tranh không ngừng quay lại nhìn Mông Điền đang bị giữ lại sau lưng cô, cho dù có chậm hiểu cỡ nào Mông Tranh cũng lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng. Chỉ là cho dù cô có hỏi cái gì, Lam Túy cũng chỉ cười, nói với cô cứ đi tới nơi rồi sẽ biết. Từ lần gặp nhau ba năm trước, Dung Thập Tam đưa cho thôn Mông gia một số tiền lớn khiến Mông Tranh tin rằng Lam Túy không phải là người xấu, hỏi mấy lần đều không nhận được câu trả lời nên cô bé cũng không hỏi nữa.
Cứ thế họ quay về đoàn xe, mấy tay người làm đang ngồi trong xe tránh gió từ xa thấy họ quay về liền nhao nhao nhảy xuống xe. Lam Túy nhanh chóng dẫn Mông Tranh đi qua chiếc xe Jeep của cô rồi nói với Du Thần: "Mông Tranh quen với tôi và Bạch Tố Hà, chúng tôi đi ôn lại chuyện cũ một chút, anh Du chiêu đãi giúp tôi Mông Điền, đừng đối xử tệ với cậu ta"
Lời nói tuy khách sáo, nhưng ý tại ngôn ngoại lại không hề khách sáo như vậy. Du Thần gật đầu hiểu ý, đây chính là chuẩn bị chia ra tra hỏi để đối chiếu khẩu cung.
Lam Túy tới bên xe Jeep, gõ gõ lên cửa xe. Khóa cửa trong xe kêu lên một cái, rồi cửa xe được đẩy ra, lộ ra khuôn mặt của Bạch Tố Hà: "Xong chuyện rồi?"
"Bạch tỷ, tôi dẫn người quen đến thăm chị đây, chị xem có nhận ra không"
Lúc này Bạch Tố Hà mới nhìn qua người đang đứng cạnh Lam Túy. Cửa xe được mở ra, ánh đèn vàng tự động bật sáng, nhờ ánh đèn Bạch Tố Hà có thể nhìn một lượt từ đầu tới chân, chỉ thấy có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra được rốt cuộc là ai.
"Bạch tỷ tỷ, chị không nhận ra em hả" Lần đầu gặp