Lam Túy lại đi xung quanh đào thêm hai xẻng đất, cô đem tất cả đất gói lại rồi quăng lên xe, khi trở về khu vực cắm trại đã là buổi chiều. Cô trở về có phần hơi sớm, khu cắm trại chỉ có lác đác vài người ở đó, chú Trọng và người làm của Lam gia không có một ai. Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống nền tuyết trắng xóa, băng tuyết mênh mông vui mắt, Lam Túy nghĩ tới nghĩ lui quyết định thôi cứ quay về lều của mình nghỉ ngơi.
Bởi vì sợ tuyết có thể rơi bất cứ lúc nào nên Lam Túy không mang theo khuyên tai bên người, cô vừa kéo dây kéo lều thì nhìn thấy Quân Y Hoàng đang ngoan ngoãn ngồi ở một góc trong lều, dáng vẻ lẻ loi khiến người ta xót xa. Trái tim Lam Túy khẽ nhói, nhưng cô lại không nói gì, chỉ quăng đống đất qua một bên rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Vết thương trên tay lại bị rách ra sau khi cô đào thêm hai xẻng đất, trên bề mặt băng gạc vừa dính máu vừa dính đất, trông dơ vô cùng. Cô tháo miếng băng gạc bị dơ ra, tìm một miếng sạch sẽ rồi tiện tay băng lại.
"Nàng không bôi thuốc sao?" Thấy thái độ không hề để ý tới vết thương của Lam Túy, Quân Y Hoàng cuối cùng cất giọng yếu ớt.
"Không phải vết thương lớn, hai ngày là khỏi thôi"
"Trên người nữ tử để lại sẹo thì không tốt, hiện giờ không chú ý một chút sau này gả cho người ta rồi nàng sẽ hối hận"
"...gả cho người ta?" động tác băng bó vết thương của Lam Túy chợt khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn Quân Y Hoàng một lúc bằng ánh mắt lạ lẫm: "Cô hy vọng tôi kết hôn sao?"
"Cho dù là ở quá khứ hay hiện tại, đây chẳng phải là cuộc sống của nữ nhân sao?"
"Cô sai rồi, phụ nữ hiện nay không nhất thiết phải kết hôn, bản thân tôi dù chỉ có một mình cũng có thể sống rất tốt" Lam Túy lạnh lùng nói, cô nhặt lấy miếng băng gạc đang quấn được một nửa rồi khom người muốn bước ra khỏi lều.
"Lam Túy! Nàng rốt cuộc là muốn làm khó bản thân, hay là cố ý làm cho ta xem!" Với tốc độ mà người bình thường không thể nào đạt tới được, một cái bóng liền vòng tới ngay cửa lều, bàn tay Lam Túy liền xuyên qua thực thể mà mắt cô nhìn thấy, nhưng thực tế chỉ là một thân thể hư vô. Cái lạnh thấu xương của khí âm lập tức thấm vào vết thương trong lòng bàn tay, cô như bị điện giật, lùi về sau nửa bước, đôi môi thoáng chốc trở nên tái mét.
"Nàng làm sao vậy?" Quân Y Hoàng trong lúc cấp bách đã sử dụng âm lực, không ngờ tới sẽ làm Lam Túy bị thương, nàng giơ tay ra muốn đỡ lấy Lam Túy, nhưng lại chần chừ không dám chạm vào cô nữa.
"...Tôi không sao" âm lực lạnh lẽo xuôi theo nửa cánh tay lan ra khắp tứ chi toàn thân, bàn tay không bị thương của cô giữ chặt lấy cánh tay còn lại đang không ngừng run rẩy, cô ngồi bệt xuống đất, toàn thân không kềm được khẽ run lên.
"Lam Túy, nàng muốn thế nào? Nàng muốn ta phải thế nào?" Quân Y Hoàng cúi đầu ngồi sụp xuống ngay phía trước, nàng vốn ngỡ rằng trái tim mà nàng trao trọn cho Tô Linh Vũ đã vỡ nát, hóa thành tro bụi cùng với sự phản bội của Tô Linh Vũ, cùng với sự ra đi của Tô Linh Vũ, cùng với sự giam cầm nghìn năm rồi. Thế nhưng khi nhìn thấy sự xa cách của Lam Túy, khi nhìn thấy Lam Túy tự giày vò chính mình, trái tim mà nàng ngỡ rằng đã đánh mất, không còn tồn tại nữa lại nảy sinh niềm đau đớn và xót xa đã biến mất từ rất lâu. Nàng vốn ngỡ rằng đây là tình cảm còn lại dành cho Tô Linh Vũ, theo thời gian chuyển dời, nhưng nàng dần bắt đầu không hiểu được, người mà nàng nhìn thấy trước mắt, rốt cuộc là Tô Linh Vũ hay là Lam Túy?
Ngoài miệng thì nói có thể phân ra rõ ràng, lý trí cũng có thể phân biệt rõ hai người, nhưng về mặt tình cảm, Quân Y Hoàng lại không thể phân rõ được, nỗi đau khổ hiện giờ của nàng là vì Tô Linh Vũ, hay là vì Lam Túy?
Quân Y Hoàng chỉ là rất nhớ, khi Lam Túy còn có thể ôm lấy nàng như trước đây, hai người không nói gì cả nhưng vẫn vô cùng ấm áp gần gũi. Có lúc nàng thậm chí bắt đầu căm ghét, căm ghét bản thân mình đã đưa ra lựa chọn từ bỏ con búp bê giấy mà gửi hồn vào chiếc khuyên tai trở thành linh thể. Chỉ có thể đứng đó nhìn Lam Túy bị thương, Lam Túy rời đi, mà cái gì nàng cũng không làm được, chỉ có thể để một chiếc khuyên tai bé nhỏ giữ chân nàng, ở nguyên tại chỗ, để mặc Lam Túy càng đi càng xa.
"Quân Quân..." nỗi bi thương mà Quân Y Hoàng lộ ra như nặng nghìn cân đè chặt xuống trái tim Lam Túy, bàn tay run rẩy của cô giơ lên trong không khí, vẽ phác theo hình dáng dung mạo của Quân Y Hoàng, giống hệt như cô đã từng làm với bức họa đó từ rất lâu về trước.
Rất muốn nói với nàng, rằng cô thích nàng.
Rất muốn ôm lấy nàng, để nàng không còn lộ ra nét mặt bi thương như vậy nữa.
Là bản thân đã làm tổn thương nàng rồi, vì bảo vệ trái tim đầy sợ hãi của mình, bất chấp tất cả muốn tách bạch bất cứ điều gì liên quan đến nàng, hy vọng trước khi bản thân hãm vào quá sâu có thể dứt ra mà rút lui, nhưng lại quên mất hiện giờ đối phương tuy là linh thể, nhưng nàng cũng đã từng là con người.
Giờ phút này Lam Túy mới tỉnh ngộ, hành động của cô ích kỷ đến thế nào.
Cô chỉ nghĩ đến bản thân mình, còn Quân Y Hoàng chỉ có thể bị động mà đón nhận tất cả những điều cô làm.
Dù cho cuối cùng có là bi kịch, hà tất phải để phút giây ngắn ngủi bên nhau trở nên đau lòng như vậy?
"Quân Quân, tôi sẽ xử lý lại vết thương" Lam Túy dịu giọng xuống, khẽ nói.
Có những điều không nhất thiết phải nói thành lời, có những chuyện không cần phải làm đau lòng người, đau lòng mình.
Cô lại mở túi cấp cứu ra, bôi thuốc khử trùng lên vết thương rồi băng lại thật chặt. Sau khi xử lý xong xuôi, cô dịu dàng nói với Quân Y Hoàng: "Bây giờ tôi phải đi tìm chú Trọng thương lượng chút chuyện, bên ngoài tuyết cũng đã ngừng rơi rồi, cô có muốn đi cùng tôi ra ngoài không?"
Sự thay đổi của Lam Túy quá ư đột ngột, Quân Y Hoàng nhất thời chưa phản ứng kịp, nàng ngẩn người một lúc rồi mới gật đầu: "Được"
Kéo mở dây kéo lều, vừa thò ra được hơn nửa người, Lam Túy vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp gương mặt thẹo của chú Trọng.
Chú vừa về khu cắm trại liền đi qua đây tìm Lam Túy, quả thực vô cùng ăn ý, Lam Túy dẫn chú Trọng và Quân Y Hoàng đi qua chiếc xe jeep của bọn họ.
Sau khi lên xe đóng chặt cửa lại, ngồi trong xe có thể nhìn rõ người qua lại xung quanh qua lớp cửa kính. Chờ đến khi quanh xe không còn ai, Lam Túy và chú Trọng đồng thời mở miệng, cũng đồng thời ngậm miệng lại nhìn đối phương, cuối cùng Lam Túy khẽ hắng giọng nói: "Chú Trọng, chú nói trước đi"
"Ừm, Tiểu Túy, chú cho con xem cái này" Chú cũng không từ chối, tiếp tục lấy từ trong ba lô đang đeo ra ba cái túi nilon.
"Trong túi này đựng đất từ bức tường bên trong nhà đất, chú cạy xuống đó. Trong túi này đựng mẫu đất cách căn nhà đất khoảng mười mét. Còn cái này, là đất chú đi ra hơn ba dặm về hướng Tây Nam dùng xẻng đào sâu xuống dưới để