Edited by HuongCullen
Trên hai tờ giấy khá to ghi rõ hai chữ trái phải, bị vo thành một cục. Cả đám người im lặng nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của chú Trọng, tờ giấy nằm trong lòng bàn tay đang nắm hờ lay động một phen, từ giữa không trung rơi xuống sàn nhà thủy tinh, lăn lông lốc hai vòng, rồi tản sang hai bên.
"Chọn đi."
Vương Phú Quý hít sâu một hơi, bàn tay khô đét đầy gân xanh đung đưa qua lại hai bên trái phải, rốt cục quyết định chủ ý, đưa về phía một khối cầu.
Không có người nói chuyện, tất cả mọi người đều đè xuống hô hấp, đôi mắt - trông mong nhìn chằm chằm viên cầu nhỏ trong lòng bàn tay Vương Phú Quý.
Mở khối cầu giấy ra, giữa những nếp nhăn trên tờ giấy lộ ra một chữ: Trái.
"Bên trái."
Lời này vừa nói ra, đoàn người nói không được đây là loại cảm giác gì, đối mặt với quyết định vô cùng khó khăn này. Cái loại quyết định khiến họ bồi hồi này cũng dần phai nhạt, chỉ còn lại chờ đợi, chờ đợi rốt cuộc phía trước, dành cho họ là tài phú hay là sát chiêu trí mạng.
"Các anh em, đi thôi!"
Tuy nói con đường phía trước đã xác định, nhưng không khí bây giờ khó có thể kiềm chế được sự thấp thỏm, dù sao riêng cái cơ quan ở mộ thất giả này cũng đủ để mọi người kinh sợ. Du Thần nhíu lông mi một cái ở giữa mộ thất hét lớn một tiếng, quát dẹp đường: "Dám đến nơi này người nào lại sợ chết? Muốn phát tài lại muốn an an ổn ổn sống, nằm mơ đi! Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy! Ngẫm lại mục đích chúng ta tới đây! Nghĩ tới những xấp tiền mặt màu đỏ, đường này chưa chắc đã là đường chết, là một nam tử hán thì đi theo tôi!"
Vài câu này không giống động viên mà giống như giải thích hơn, nhiều ít đả động vào lòng của người trong đây. Đã đến nơi này, người nào không phải thấy tiền là sáng mắt chỉ ham muốn lợi ích về mình? Một đám người nghĩ đến làm xong vụ này, là bản thân có thể hướng tới xa hoa truỵ lạc, rượu ngon mỹ nữ, tiền tài đếm không xuể, nhất hô bá ứng cuộc sống thư thái, mắt liền chậm rãi đỏ, hô hấp cũng thô trọng.
"Mông Điền, Nặc Mẫn, Trần Du Bắc, Báo Tử, Dưa Hấu, các ngươi năm người dẫn đầu, đi xuống trước, những người còn lại phân làm hai tổ, theo xuống phía dưới."
Du Thần thầm nháy mắt với Lam Túy, Lam Túy gật đầu. Hai người bọn họ không ngốc, chắc chắn sẽ không xung phong đi đầu xuống phía dưới dò mìn. Trước tiên đem ba người không ổn định sắp xếp ở nhóm đầu tiên, hai nhà sẽ mỗi nhà an bài một người tâm phúc theo, phái đến phía trước dò đường. Nếu như cái này là mộ đạo chính quy không có tình hình nguy hiểm bất ngờ, nếu có tình huống, Báo Tử và Dưa Hấu thân thủ cũng không tệ, còn có cơ hội trở về, nói lui một vạn bước, mặc dù quân tiên phong thoát khỏi sự cố, bọn họ cũng không đến nỗi toàn quân bị diệt toàn quân bị diệt chết ở bên trong.
Sự sắp xếp này rất ích kỷ, cũng rất ác độc, thế nhưng có thể mang đến lợi ích lớn nhất. Kỳ thực thích hợp dẫn đầu nhất là Đổng Trọng và Vương Phú Quý có kinh nghiệm phong phú nhất, thế nhưng hai người dù sao tuổi tác cũng đã cao, phản xạ và thân thủ so ra vẫn kém Báo Tử và Dưa Hấu, thứ hai Lam Túy và Du Thần cũng không nỡ hai vị trưởng bối mới trải qua phát sinh nguy hiểm này.
Bị sắp xếp như vậy, trên mặt người lộ ra một tia không tình nguyện, nhất là ba người Nặc Mẫn, Mông ĐIền và Trần Du Bắc. Thế nhưng đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đạo lý này ai cũng hiểu. Chỉ chốc lát, ba người ở giữa Báo Tử và Dưa Hấu cưỡng bách lôi kéo xuống, ma ma thặng thặng đi xuống cầu thang thủy tinh trong suốt.
Cầu thang rất hẹp, cũng rất khó xoay mình. Mặt đất lộ ra ngoài cái cửa động chỉ có thể chứa một nam nhân trưởng thành, đặc biệt là độ dốc càng lớn, một số chỗ gần như đạt 60 độ và trơn trượt khiến người ta không đi không được phải từ tốn mà cẩn thận. Theo đó năm người dần dần mất hút trong cửa động, những người còn lại đồng thời lui ra phía sau vài bước cách xa cái cửa động đen như mực, chỉ có tròng mắt không nhúc nhích chăm chú vào cái cửa động, phảng phất hy vọng có thể nhìn xuyên thấu qua cái cửa động, thấy rõ tất cả bố trí bên dưới.
Du Thần và Lam Túy không ngừng nhìn đồng hồ, năm phút đồng hồ trôi qua, phía dưới vẫn cứ không truyền ra bất cứ tin tức gì. Đang lúc bọn hắn chờ đến tâm phiền khí loạn, thậm chí cho rằng năm người đi xuống đã vô thanh vô thức biến mất, trong cửa động truyền đến một tiếng hô hoán mơ mơ hồ hồ.
Đúng là nói, không phải là tiếng kêu thảm thiết, đây rốt cuộc chí ít cũng là tin tức tốt. Du Thần nhào tới bên cái cửa động, liều mạng chiếu đèn pin mắt sói xuống, hướng về bên trong hô: "Tình hình phía dưới như thế nào?"
Trong địa đạo chật hẹp thanh âm của hắn không ngừng bị đàn hồi, biến thành tiếng ông ông muộn âm. Chỉ chốc lát sau phía dưới cũng truyền về tiếng ông ông đáp lời, tuy rằng hồi âm rất lớn, nhưng phía trên cuối cùng cũng có thể nghe rõ: "An toàn, một khối đất bằng phẳng!"
"Chỉ là một khối đất bằng phẳng? Có thông đạo và cơ quan hay không? Có mộ thất không?"
Câu hỏi ông ông lần thứ hai truyền xuống, nhưng đường hầm quá dài, hồi âm quá nặng, nói dài quá phía dưới sẽ không dễ nghe rõ, lần này Du Thần liền hô ba lần, phía dưới trả lời lại một câu: "Có đường!"
Mười mấy thước dưới lòng đất, điện thoại di động còn có vô tuyến điện và vân vân không dùng được, hơn nữa đường hầm khúc khuỷu, tia sáng đèn pin cũng không thể chạy thẳng, bọn họ chỉ có thể liên hệ bằng cách nguyên thủy: Thông tin chỉ có thể dùng trạng thái rống to. Phía trên bốn người dẫn đầu hợp lại tính toán, như vậy không được, căn bản không biết rõ tình huống. Bất quá nếu tiểu đội năm người tiên phong tài năng ở tài năng ở phía dưới hựu hống hựu khiếu, nói rõ không có gì nguy hiểm. Vì vậy sau khi thương lượng, phía trên mười người quyết định tất cả mọi người xuống phía dưới.
Lần này không có lại từng nhóm xuống nữa, từng người kế tiếp nhau chui vào thông đạo. Cầu thang so với trong tưởng tưởng càng trơn trượt hơn, lại càng không dễ đứng thẳng, bởi vậy bọn họ mỗi một bước đi được đều cẩn thận từng li từng tí, miễn cho nhất cá bất lưu thần trượt chân không minh bạch mà ngã chết, Du Thần cuối cùng cũng hiểu vì sao nhóm đầu tiên đi xuống lâu như vậy.
Trong đường hầm không khí có chút không sạch sẽ, nhưng không trở ngại hô hấp, chỉ là lối đi nhỏ hẹp gò bó xung quanh, để cho bọn họ cảm thấy đặc biệt áp lực. Phía dưới năm sáu thước có một khúc cua ngoặt, độ dốc của cầu thang bắt đầu hòa hoãn, thủy tinh trải ở vách động cũng không có, chỉ còn lại tầng đất đã được mài trơn nhẵn.