Về đến phủ, Tiểu Lan đã chờ sẵn ở cửa lớn đưa nàng vào trong.
Ở trong khuê phòng nàng, hạ nhân đều không có, Tiểu Lan mới bẩm báo,
“Công chúa, hôm nay lúc công chúa không ở trong phủ, Thái tử điện hạ có cho thuộc hạ đến nói rằng đêm Trung thu trên phố vô cùng náo nhiệt, muốn cùng người đi chơi, hẹn người tối mai ở trên cầu trước Duy phẩm các.”
Nàng trầm ngâm, bên ngoài không có biểu lộ cảm xúc gì, kì thực trong lòng rối loạn không biết có nên đi hay không, phải nhờ đến Tiểu Lan, “Tiểu Lan, ngươi hãy thay ta quyết định, ta có nên đi hay không.”
Tiểu Lan dường như đã thấu tâm nàng, chỉ nhỏ nhẹ trả lời, “Nô tỳ cảm thấy rằng, trong lòng người đã có đáp án rồi, nô tỳ có lựa chọn như thế nào cũng vô ích.”
Nàng thở dài một hơi, “Nếu là ngươi, ngươi có lựa chọn theo những gì tâm mình mách bảo không? Hay sẽ hy sinh vì đại cuộc?”
Tiểu Lan chậm rãi, “Thời thế không bình yên, làm sao biết được ngày mai sẽ ra sao? Mỗi một ngày trôi qua, thế sự sẽ thay đổi, không lúc nào giống nhau.
Giữa thời thế loạn lạc mà tâm không đổi thay, thì đáng giá hơn sự hy sinh vô nghĩa kia vạn lần.”
Nàng đứng trước cửa sổ, lặng nhìn khung cảnh bên ngoài.
Trước khung cửa này, bầu trời rộng lớn kia trong mắt nàng cũng chỉ nhỏ bé như vậy thôi, nàng cũng không thấy rõ được sự vật bên ngoài.
Nhưng nàng không có can đảm bước ra ngoài để nhìn rõ thế gian, hiểu rõ lòng người.
“Vẫn là ngươi hiểu ta nhất.
Nếu là A Ly khẳng định ta sẽ không có được câu trả lời vừa ý mình.”
A Ly rất thông minh, nàng vô cùng tin tưởng, nhưng nói đến hiểu ý nàng, so với Tiểu Lan suy nghĩ chu toàn, vẫn là không sánh bằng.
Dù sao nàng cũng đã có kế hoạch của riêng mình, nàng cần phải nhanh chóng chuẩn bị vẹn toàn, không được có chút sai sót nào, cũng không thể thất bại.
Đêm trung thu, Tiểu Lan giúp nàng chải tóc gọn gàng, mang đến bộ y phục lam nhạt để nàng thay.
Sau khi thay xong y phục, Tiểu Lan chỉnh trang lại một lượt, nói,
“Công chúa, cho dù lựa chọn của người là gì, nô tỳ mãi mãi đều sẽ nghe theo người.”
“Ngươi vất vả rồi, tối nay ngoài phố rất đông vui, ngươi cũng đi chơi cho khuây khỏa đi.”
Tiểu Lan khẽ từ chối, “Hôm nay mọi người đều đã ra ngoài, nếu trong phủ không còn ai thì nô tỳ cũng không yên tâm được.”
Nàng đi đến nơi mà Đường Thiên Hàn đã hẹn.
Cách cầu một đoạn, dù dòng người đông đúc qua lại, nàng vẫn nhận ra hắn đang đứng giữa cầu đợi nàng.
Cũng không biết từ khi nào, mỗi lần ở cùng hắn, tim nàng mỗi lúc lại đập nhanh hơn, nàng cũng không nhìn hắn bằng ánh mắt kiêu ngạo, lạnh lùng nữa.
Nàng hít một hơi thật sâu, rồi bước về phía hắn, giọng nói nhỏ vừa đủ để chỉ mình hắn nghe thấy.
“Thanh Nghi đã tới rồi đây.
Điện hạ chờ có lâu không?”
Hắn quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy nàng ngẩng đầu lên, hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng, sớm đã đoán được tâm ý của nàng, khẽ cười.
Nàng không phải lần đầu thấy hắn cười, nhưng dáng vẻ của hắn khi cười lúc này lại vô cùng chân thật, không cho nàng cảm giác giả tạo như trước kia.
Nàng cùng hắn nắm tay đi dạo khắp ngõ phố.
Đường phố hôm nay có rất nhiều gian hàng khác nhau, nơi nào cũng đông khách, đi qua vài đoạn đường còn có không ít đám đông biểu diễn tài nghệ, nàng thích thú cười thành tiếng.
Lâu rồi nàng mới thoải mái như vậy.
Đâu đó vang lên tiếng mời gọi của những người bán kẹo hồ lô, khiến nàng bất ngờ ngó nghiêng tìm kiếm.
Hắn thấy vậy, kéo nàng tới gian hàng bán kẹo hồ lô phía trước.
“Chủ quán, bán cho ta hai xiên kẹo hồ lô.”
Hắn cầm hai xiên kẹo trên tay, một xiên đưa cho nàng, giọng hắn trầm ấm “Công chúa đang tìm thứ này đúng chứ?”
Nàng nhìn hắn