Trong lòng nàng tràn ngập những nghi hoặc, cho dù không muốn tin Diệp thị cũng vẫn là đến tìm Đường Thiên Hàn hỏi rõ ràng.
Nàng đi theo sự chỉ dẫn của Diệp thị, đến một cánh rừng lớn ở phía tây ngoại thành.
Đi sâu vào rừng chừng vài trăm thước, nàng trông thấy bóng dáng một nam nhân cao lớn lấp ló sau mấy tán cây.
Bước ra khỏi rừng cây rộng lớn, Đường Thiên Hàn đang đứng trên một vách núi, trầm ngâm suy tư đến nỗi không chú ý phía sau có người.
Nàng định gọi hắn thì bất ngờ nghe thấy tiếng hắn đang thì thầm điều gì.
“Đình Đình, mới đó đã ba năm trôi qua rồi.
Ta vẫn còn nhớ ngày hôm đó, ở vách núi này, chúng ta ở trong cảnh ngộ sinh tử chỉ trong gang tấc, nhưng cũng là từ sự việc ở đây, ta mới rõ lòng mình.”
Đường Thiên Hàn đối với Cảnh Như Đình thực sự là tình cảm sâu đậm đến như vậy, lời Diệp thị nói chính là không sai chút nào ư? Trong lòng nàng thoáng có nỗi bất an, nàng thẳng thắn hỏi hắn,
“Thái tử điện hạ đối với Thái tử phi quả thực là sâu nặng.
Vậy còn ta thì sao? Ta và nàng ta dung mạo giống hệt nhau, đúng không?”
Hắn hơi bất ngờ, quay về phía sau nhìn nàng.
“Công chúa sao lại có mặt ở đây?”
Nàng không quan tâm đến câu hỏi dư thừa kia, trong lòng nàng chỉ có một mối bận tâm duy nhất, và nàng phải biết được trong ngày hôm nay.
“Đường Thiên Hàn, ngươi chỉ coi ta là kẻ thay thế cho nàng ta thôi sao?”
Đường Thiên Hàn bị hỏi trúng, im lặng không trả lời.
Thái độ vô tình đó chính là đáp án mà nàng đang cố gắng phủ nhận, nỗ lực đấu tranh tư tưởng trên đường đi tìm hắn.
Lồng ngực nàng bỗng chốc đau nhói lên, dường như trái tim nàng vừa có ngàn vạn mũi tên đâm xuyên qua.
Hiện tại này đây, nàng thực không còn cách nào để tự an ủi bản thân nữa rồi, nàng phải tin lời Diệp thị, lại nghĩ đến khoảng thời gian nàng và hắn bên nhau chỉ vừa mới diễn ra thôi, nước mắt cứ thế tuôn trào không ngừng.
Nàng cố gắng nuốt nước mắt, giọng run run, “Ta đường đường là công chúa một nước, lại không sánh bằng một ả Cảnh thị thiên kim của một gia tộc tướng võ nhỏ bé sao? Nữ nhân đó, không xứng đáng để so sánh với ta dù chỉ một chút.”
“Nàng vĩnh viễn không sánh bằng nàng ấy.” Trong giọng nói của hắn có cả sự tức giận.
Hắn tức giận vì nàng đụng đến nữ nhân của hắn.
Nàng đã sụp đổ trong lòng, nhưng vẫn gắng gượng hỏi hắn một câu cuối cùng, “Từ trước đến giờ ngươi chỉ lợi dụng ta thôi sao?”
Rõ ràng đã biết hắn sẽ trả lời như thế nào, nhưng nàng vẫn cố chấp hỏi hắn cho bằng được, để nghe hắn chính miệng nói ra.
Chỉ có như thế, nàng mới triệt để từ bỏ thứ tình cảm đáng hận này.
“Vậy còn nàng, nàng chưa từng lợi dụng ta sao? Nàng dám nói rằng nàng đến đây không có mục đích gì khác ngoài việc hòa thân chứ?” Hắn lạnh lùng hỏi nàng, ánh mắt hắn không còn chút nào ôn nhu như trước đây.
Dáng vẻ vô tình ấy khiến nàng hoàn toàn gục ngã.
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt kia, không do dự đáp, “Đúng là ta từng lợi dụng ngươi, nhưng ta cũng đã trao tấm chân tình cho ngươi rồi không phải sao? Còn ngươi, từ đầu chí cuối, đều là lợi dụng ta, chưa từng thật lòng.”
Nàng bất lực cười một tiếng, nụ cười mang theo bao nhiêu cay đắng, chua xót.
Thì ra, trước giờ nàng chỉ là một quân cờ trong tay hắn thôi, ngay từ đầu nàng vẫn luôn biết hắn lợi dụng nàng, nhưng vì sao nàng vẫn động chân tình với hắn.
Nàng không chấp nhận, không chấp nhận được hắn lợi dụng tình cảm của nàng, từ trong tay áo rút ra một chiếc chủy thủ, bất ngờ đâm vào vai hắn.
Chiếc chủy thủ này nàng luôn mang theo bên mình, vốn là để phòng thân, giờ đây nàng lại dùng để đâm người mà nàng yêu, cũng