Năm đó khi Thiên Ninh hoàng đế vẫn còn là lục hoàng tử được phong làm Tấn Vương, người danh chính ngôn thuận trên ngôi vị Thái tử là tam hoàng tử cũng chính là đích trưởng tử, còn hắn chỉ là thứ tử do phi tần sinh ra.
Hắn cùng tam ca là hai hoàng tử xuất sắc nhất của tiên đế, một người giỏi chuyện triều chính, người kia lại là tướng tài chốn sa trường.
Cảnh gia nhiều đời là tướng võ, cùng Tấn Vương dẫn binh chinh chiến nhiều nơi.
Hắn và thiên kim Cảnh gia Cảnh Khiết Phi cũng từ đó mà quen biết nhau.
Cảnh Khiết Phi năm ấy là cô nương vừa tuổi trăng tròn với dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, đôi mắt tựa ánh sao sáng rực rỡ giữa bầu trời đêm.
Mỹ nhân đẹp như tranh vẽ đã khiến Tấn Vương chỉ một lần gặp gỡ đã khắc cốt ghi tâm cả một đời.
Nàng từ nhỏ vẫn luôn được phụ thân và đại ca dẫn đến doanh trại.
Sau này có cơ hội gặp được Tấn Vương, tiếp xúc lâu ngày đã nảy sinh tình ý với hắn.
Một ngày khi Tấn Vương sắp phải đánh trận, nàng còn đến tận doanh trại bày tỏ tâm tình của chính mình với hắn trước khi chia tay
“Điện hạ, phụ thân nói rằng muội đã là thiếu nữ rồi, nơi quân doanh này toàn là nam nhân, không thích hợp để một nữ tử như muội lui tới nên sau này muội sẽ không thể đến thăm điện hạ được nữa.
Muội sắp phải hồi kinh rồi, nhưng lại không nỡ chút nào.”
Hắn nắm lấy đôi tay nhỏ mềm mại của nàng, đôi mắt hơi rũ xuống.
Hắn trấn an nàng, thanh âm ôn nhu trầm ấp “Phi Phi yên tâm.
Bổn vương nhất định sẽ thắng trận này rồi hồi kinh tìm muội.
Đến lúc đó bổn vương sẽ xin phụ hoàng ban hôn cho chúng ta, và muội sẽ là Vương phi của bổn vương.”
Một cái ôm đầy thâm tình, nàng tựa vào lồng ngực hắn, cảm nhận rất rõ hơi thở đều đặn nhịp nhàng cùng hơi ấm của cơ thể nam nhân.
Khoảnh khắc bình yên này ngắn ngủi như vậy, rất mau một trận phong ba lại dồn dập kéo đến ngay sau khi nàng hồi kinh.
Một lời ước định nhưng đôi uyên ương lại chẳng thể bên nhau trọn vẹn một đời.
Lần chia tay ở quân doanh năm đó đã mang theo vô số những sóng gió chốn hoàng cung.
Tam hoàng tử vốn là Thái tử được sắc phong từ lâu nhưng lại liên tục mắc sai lầm và dần thất thế trên triều, nghe được phụ hoàng có ý muốn phế Thái tử nên đã nảy sinh ý định tạo phản.
Đến khi Tấn Vương trở về tam hoàng tử đã đăng cơ, thành công ngồi trên ngai vàng.
Hắn từ lâu vẫn luôn ghen tỵ với tài năng của Tấn Vương, luôn muốn cướp hết tất cả mọi thứ của lục đệ của hắn, bao gồm cả nữ nhân mà lục đệ hắn yêu.
Hắn vì muốn Cảnh Khiết Phi chết tâm với Tấn Vương mà ép nàng mang thân phận là hoàng hậu tương lai thay hắn đem chiếu chỉ ban hôn với thiên kim họ Từ, Từ Y Tâm.
Đêm tân hôn, tân nương xinh đẹp một thân giá y, đầu đội mũ phượng, trùm mảnh khăn đỏ bên ngoài ngồi lặng lẽ trên giường trong gian phòng tân hôn của Tấn Vương phủ.
Trên một chiếc bàn cách đó không xa có hai chén rượu bạc khắc hình chim uyên ương và một bình rượu đầy ắp rượu gạo bên trong.
Ngày thành hôn đáng lẽ phải là ngày hạnh phúc nhất của tân lang và tân nương, nhưng trái ngược với sự mong đợi và vui mừng của tân nương, Tấn Vương bước vào phòng với gương mặt ảm đạm, ánh mắt vô định cuối cùng dừng lại ở hai chén rượu trên bàn.
Hắn chậm chạp rót đầy một chén, lại rót đầy một chén nữa đưa cho Từ Y Tâm.
Nàng ta e thẹn mỉm cười nói với hắn “Điện hạ nên tháo khăn trùm đầu của thiếp trước.”
Hắn thấp giọng nói “Vương phi, bổn vương không thể phủ nhận chuyện chúng ta đã thành thân, nàng cũng đã là Vương phi của bổn vương rồi.
Nhưng hôn sự này là